Cuối tuần đúng đến 7 giờ tất cả sinh viên đã tập hợp lại một chỗ để điểm danh lên xe.
Tống Tuệ Tuệ và Dương Chí Hi đã xếp hàng để điểm danh đến tên mình. Nhưng hai người họ ngó nghiêng mãi vẫn chưa thấy Cố Sở Dao đến.
Dương Chí Hi hỏi “Dao Dao đâu mà sao sắp lên xe rồi vẫn chưa thấy cậu ấy đến vậy!”
Tống Tuệ Tuệ “Mình cũng không biết nữa, đáng lẽ ra giờ này cậu ấy phải đến rồi mới phải!”
Hai người họ nhắn tin cho Cố Sở Dao thì không thấy cô trả lời.
Tống Tuệ Tuệ “Có khi nào cậu ấy lại ngủ quên không?”
Dương Chí Hi “Cậu ấy ham chơi vậy mà, chắc tắc đường hay kẹt xe gì thôi. Bây giờ chúng ta mới chỉ điểm danh, vẫn còn mười lăm phút nữa mới lên xe”
Lúc này thầy điểm danh đến tên của ba người người
“Tống Tuệ Tuệ”
Tống Tuệ Tuệ giơ tay lên “Có!”
“Dương Chí Hi”
“Có”
“Cố Sở Dao”
“…”
“Cố Sở Dao”
Đến tên của cô không thấy ai trả lời. Thầy lại tiếp tục điểm danh đến sinh viên khác.
Một lúc sau tất cả mọi người đã được sắp xếp chỗ ngồi trên xe hết Cố Sở Dao mới đến.
Giáo viên chủ nhiệm thấy cô đến liền hỏi “Sao giờ em mới đến hả? Mọi người đã lên xe hết rồi”
Cố Sở Dao ngơ ngác nhìn xung quanh không một bóng người biết là mình đã đến trễ cô liền liền nói: “Không phải nhà trường báo bảy giờ ba mươi mới tập trung sao ạ!”
Thầy giáo chủ nhiệm “Mọi người không nhắc em là 7 giờ tập trung sao?”
Lúc này Cố Sở Dao mới mở điện thoại ra xem, thì thấy toàn tin nhắn của Tống Tuệ Tuệ và Dương Chí Hi.
Tống Tuệ Tuệ [ 7 giờ tập trung rồi sao cậu vẫn chưa đến?]
Dương Chí Hi [ Cậu đến chưa?]
Tống Tuệ Tuệ [ Sắp lên xe rồi cậu đi đến đâu rồi!]
[…]
Cô lúc này mới trả lời lại hai người [ Mình giờ mới đến nơi, mình tưởng bảy giờ ba mươi mới tập trung. Nên 7 giờ mình mới từ nhà đi]
Đúng lúc này thầy hiệu trưởng đi đến không nhưng thế người đi bên cạnh thầy hiệu trưởng là Cận Thiếu Phong.
Cố Sở Dao không thèm để ý đến anh, cô cúi đầu chào “Em chào thầy!”
Cận Thiếu Phong im lặng nhìn cô, mặt anh cũng lạnh lùng không chút gợn sóng.
Thầy hiệu trưởng nhìn cô đoán rằng cô đi muộn lên đã hết chỗ trống “Em đến muộn không có chỗ ngồi sao?”
Cố Sở Dao ngượng ngùng gật đầu “Dạ!”
Thầy hiệu trưởng vui vẻ nói: “Không sao vậy em ngồi xe của Cận tổng đi, dù sao thì xe cậu ấy cũng thừa chỗ ngồi”
Cố Sở Dao không hiểu chuyện gì “Hả?”
Thầy hiệu trưởng “À có lẽ em không biết chuyến đi này là do tập đoàn Cận thị tổ chức cho trường chúng ta. Và Cận tổng cũng là một cổ đông lớn nhất của trường chúng ta đấy! Em còn không mau cảm ơn Cận tổng đi.”
Cố Sở Dao lúc này mới nhìn sang Cận Thiếu Phong, cả người anh đều toát lên vẻ cao sang quyền quý khiến cô lúc này trông mình thật nhỏ bé.
Cô thấp giọng nói “Cảm ơn Cận tổng!”
Cận Thiếu Phong hiếm khi thấy cô ngoan ngoãn như thế này liền không nhịn được lại muốn trêu chọc cô vài câu
“Bạn sinh viên này ngủ nướng hay sao mà giờ mới đến vậy!”
Cố Sở Dao không muốn đôi co với anh cô ngoan ngoãn trả lời “Xin lỗi! Chắc là do tôi đã nhìn nhầm giờ!”
Cận Thiếu Phong nhìn cô với vẻ mặt trầm ngâm.
Lúc này thầy hiệu trưởng lên tiếng “Cũng may Cận Tổng lái xe một mình cũng buồn chán, em cứ lên xe Cận tổng ngồi. Dù sao những xe khác cũng hết chỗ ngồi rồi, giờ không còn sớm nữa chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi!”
Nói xong thầy hiệu trưởng huy động tất cả mọi người nhắc nhở sinh viên ngồi ngay ngắn để chuẩn bị xuất phát.