Chuẩn bị vào lớp thầy giáo chủ nhiệm sai Cố Sở Dao và Dương Chí Hi đi lên phòng giáo viên lấy bài tập cho cả lớp.
Lúc vừa mở cửa bước vào Cố Sở Dao đi vào trước đi theo sau là Dương Chí Hi. Lúc vào cô không chú ý có người ngoài ở đây cô liền đi đến chỗ giáo viên khác hỏi:
“Cô ơi em đến lấy bài tập cho lớp A7 ạ!”
Giáo viên trả lời cô “Ở trên bàn đấy em đến lấy đi”
Cố Sở Dao “Vâng ạ!”
Dương Chí Hi đi đến giúp cô cầm vở bài tập “Để mình cầm cho”
Cố Sở Dao thấy Dương Chí Hi cầm nhiều như vậy cô tiến đến lấy một ít vở bài tập từ chỗ cậu ta
“Mang đây mình cầm một nửa cho, vở bài tập vừa nhiều lại còn cao như vậy chắn hết tầm nhìn của cậu rồi kìa!”
Dương Chí Hi cũng không từ chối liền để cô lấy đi một ít.
“Cậu bê nổi không?”
Cố Sở Dao tỏ vẻ không sao cô nói: “Được mà!”
Lúc Cố Sở Dao đang lấy vở bài tập thì cô nghe thấy một tiếng
“Hừ!”
Theo cảm tính cô và Dương Chí Hi ngoảnh lại nhìn chỗ người phát ra âm thanh đó.
Thì thấy Cận Thiếu Phong đang cùng thầy hiệu trưởng và mấy thầy cô khác nói chuyện.
Từ lúc thấy Cố Sở Dao bước vào cho đến bây giờ ánh mắt Cận Thiếu Phong luôn dán chặt lên người cô.
Mặt mày anh không chút biểu cảm. Ánh mắt Cận Thiếu Phong vừa rét vừa lạnh đang nhìn cô chằm chằm giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống con mồi của mình vậy.
Sắc mặt Cận Thiếu Phong hoàn toàn tối sầm lại khi thấy Cố Sở Dao thân mật vui vẻ bên cạnh người đàn ông khác.
Cố Sở Dao nhìn anh nhưng cảm thấy khí áp trên người anh lại đang giảm xuống rất thấp cô giật mình vô tình làm rơi mấy quyển vở bài tập xuống dưới đất.
Dương Chí Hi vội đặt chồng bài tập trên tay xuống rồi cúi xuống nhặt lên giúp cô.
“Dao Dao cậu không sao chứ?”
Cố Sở Dao lắc đầu.
Lúc này mấy thầy cô và Cận Thiếu Phong cũng để ý liền hỏi “Em học sinh này em không sao chứ?”
Cố Sở Dao mỉm cười trả lời “Em không sao đâu ạ! Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi đừng quan tâm tới em!”
Cố Sở Dao trả lời xong cô nhanh tay nhặt từng quyển sách dưới đất lên rồi vội vàng bê đi.
Lên lớp tâm trạng của Cố Sở Dao rất kém, trong giờ học cô thật sự không thể tập trung được cái gì hết, trong đầu tất cả đều xuất hiện ánh mắt như chim ưng lạnh thấu sương đáng sợ của Cận Thiếu Phong lúc ở phòng giáo viên đang nhìn cô.
Kết thúc tiết học, Dương Chí Hi thấy sắc mặt của Cố Sở Dao không tốt lắm.
“Trông hôm nay cậu giống như gặp phải quỷ vậy”
Cố Sở Dao “Còn đáng sợ hơn cả quỷ!”
Dương Chí Hi cười đùa “Cậu cũng có ngày gặp phải quỷ hả?”
Cô lặng lẽ lườm lại cậu ta rồi im lặng cho sách vở vào cặp.
Vì nhà của Cố Sở Dao và Dương Chí Hi gần nhau lên họ thường đi về cùng nhau, mỗi lần tan học cả hai đều chủ động đợi nhau rồi về cùng.
Lúc Cố Sở Dao và Dương Chí Hi đi ra đến cổng trường, thì đột nhiên Dương Chí Hi thấy cô dừng lại không đi tiếp nữa.
Cậu quay lại nhìn cô hỏi: “Sao vậy?”
Gương mặt của Cố Sở Dao cứng đờ ánh mắt cô nhìn về hướng người đàn ông đang dựa mình trên một con xe đắt tiền trước cổng trường.
Dương Chí Hi nhìn theo thì nhận ra “Đây không phải là người đàn ông ngồi trong phòng giáo viên hồi sáng sao?”
“Dao Dao cậu quen hắn ta à?”
Cố Sở Dao lập tức xua tay phủ nhận “Không quen!”
Cận Thiếu Phong nghe cô nói vậy thì lập tức không vui anh khẽ nhíu mày, môi mỏng khẽ mím lại. Vẻ mặt của anh lại đột nhiên trở lên u ám một cách lạ thường.