Nguyệt Như Ái nhanh chóng đưa anh vào khách sạn, may là lúc này đã gần trưa trưa nên không có ai mấy ngoài nhân viên lễ tân ra. Vào đến thang máy, Lâm Dương Vũ dường như không áp chế nổi bản thân nữa, bế cô lên mà cắn mút lấy cổ cô.
- Lâm Dương Vũ… Đừng… Chịu đựng một chút nữa thôi…
Thang máy vừa mở ra, anh liền nhanh chóng bế cô về phòng, ném Nguyệt Như Ái lên giường một cách thô bạo mà đè cô xuống, ngấu nghiến đôi môi mềm mại của cô, ra sức hút lấy, dường như muốn hút hết mật ngọt trong miệng cô.
- Ưm… A…
Nguyệt Như Ái vừa hé miệng ra, Lâm Dương Vũ liền nhân cơ hội mà đưa lưỡi mình vào trong, tìm lưỡi cô cùng quấn quít. Cho tới khi Nguyệt Như Ái không thở nổi nữa, Lâm Dương Vũ mới rởi khỏi môi cô.
Mà Nguyệt Như Ái bây giờ như một con cả nhỏ thiếu oxi, thở dốc liên tục.
Bàn tay hư hỏng của Lâm Dương Vũ lần mò xuống phía dưới, nhanh chóng cởi hết những đồ còn xót lại trên người Nguyệt Như Ái, nhìn cơ thể mềm mại trắng ngần của cô, làm phía dưới của anh lại càng ***** **** hơn, ánh mắt vốn nhuốm màu dục vọng nay lại càng thâm trầm hơn.
Nguyệt Như Ái thấy cơ thế mình đang trần trụi dưới ánh mắt của anh khiến cô ngại ngùng, liền lấy tay che những nơi tư mật lại. Nhưng Lâm Dương Vũ làm sao có thể tha cho cô, kéo tay cô ra, gò bồng đảo nhỏ nhắn đáng yêu, như viên kẹo ngọt đang mời người tới ăn nó vậy. Lâm Dương Vũ cũng không từ chối, liền ngậm lấy viên kẹo vừa thơm vừa ngọt ấy.
- Ưm… Đừng mà… Ư… Hức…
Tiếng rên của cô lại càng kích thích Lâm Dương Vũ hơn. Anh tự do **** ***, đôi khi còn bị anh cắn nhẹ. Tay kia của Lâm Dương Vũ cũng không rảnh rỗi, nắn bóp phần mềm mại của cô thành đủ hình dạng.
Một hồi, khi anh buông nơi mềm mại kia ra, nó đã sưng đỏ, nhuốm đầy nước bọt của anh, hình ảnh bỏng mắt vô cùng.
Tay Lâm Dương Vũ tiếp tục lần mò xuống nơi tư mật của Nguyệt Như Ái, mà lúc này chỗ tư mật kia sớm đã rỉ nước ướt đẫm cả một mảng giường. Anh nhẹ nhàng thăm dò, trêu đùa những nơi yếu điểm của cô, cả người cô như run rẩy lên hòa nhịp với anh.
- Tiểu Ái… Tiểu Ái… Em cũng thật ... quá đi, phía dưới em ướt nhẹp rồi này.
Giọng anh khàn khàn trầm đục, mở miệng ra nói những lời thô tục, khiến Nguyệt Như Ái mặt mày đỏ lựng như trái cà chua, miệng chỉ có thể phát ra tiếng ê ê a a mà thôi.
Loading...
Tuy bị hạ xuân dược, nhưng Lâm Dương Vũ vẫn nhịn tới phát đau vì vẫn còn lí trí biết rằng đây là lần đầu của Nguyệt Như Ái, nên từ từ trêu đùa, anh sợ cô không kịp thích ứng. Anh dần đưa một ngón tay vào trong cô, khiến cả người theo bản năng mà trườn lên.
- Ư… Đừng mà… Đừng… Anh mau rút ra đi…
Ngón tay của Lâm Dương Vũ xâm nhập vào vùng tư mật nhỏ bé kia, rồi thêm một ngón nữa. Ngón tay của anh vừa thon vừa dài, liên tục xâm nhập vào nơi tư mật của Nguyệt Như Ái, khiến cô phải thét lên, phía dưới chảy ra đầy mật dịch.
Cô xụi lơ trên giường, đây là lần đầu tiên cô lên đỉnh, sung sướng lan tỏa khắp cơ thể. Nguyệt Như Ái lúc này, không còn nghĩ được gì nữa rồi.
Mơ mơ màng màng mở mắt lại đã thấy Lâm Dương Vũ cũng cởi hết đồ, phía dưới bụng của anh là một vật hung hãn vô cùng.
To như thế… Liệu có vừa?
Nhưng Lâm Dương Vũ chỉ cúi xuống mà hôn lên mặt cô.
- Bé ngoan, anh sẽ dịu dàng.
Nói xong, Lâm Dương Vũ mạnh mẽ chiếm lấy vùng tư mật của cô. Của anh quá lớn khiến Nguyệt Như Ái đau vô cùng, cô liên tục hét lên, nước mắt cũng chảy ra, bàn tay nhỏ bé cào cấu loạn xạ lên lưng anh.
- Ưm… đau… đau… Cầu anh, mau rút nó ra đi.
- Tiểu Ái ngoan nào, một chút nữa thôi, em sẽ cảm nhận được “cái tốt” của anh.
Quả thật, Lâm Dương Vũ đâm vào vừa thoải mái vừa khó chịu. Nơi đó của cô không chịu thả lỏng, như muốn cắn chặt lấy anh cảm giác như có hàng nghìn cái miệng nhỏ đang hút lấy anh.
- Bảo bối… Mau thả lỏng một chút…
Lâm Dương Vũ bắt đầu động thân, nhưng rất chậm và nhẹ nhàng. Anh cúi đầu xuống hôn ngậm lấy các vùng nhạy cảm trên người cô, tay anh cũng không ngừng nghĩ rong ruổi trên những vùng nhạy cảm của cô.
Nguyệt Như Ái cảm thấy cơn đau dần dần biến mất, thay vào đó là khoái cảm ập tới. Lâm Dương Vũ cảm nhận được biến hóa của cơ thể cô, biết rằng đã ổn nên anh di chuyển nhanh hơn một chút.
- Ưm… ưm… ư… Sướng quá…
Nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình bị làm tới rên rỉ sung sướng, Lâm Dương Vũ lại làm chậm hơn, ác ý mà trêu ghẹo cô khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng, muốn được làm nhanh hơn chút.
- Nói xem… Anh đủ mạnh mẽ chứ?
- Lâm… Lâm Dương Vũ… Ngứa…
- Chỗ nào ngứa?
- Phía… phía dưới… hức.. hức… Em khó chịu…
- Cầu xin anh đi, bảo bối.
- Cầu xin anh…
Lâm Dương Vũ đạt được ý muốn, phần dưới bụng anh đang liên tục xâm nhập vào vùng non nớt kia, ngày càng nhanh. Anh còn tách chân cô ra thành hình chữ M, hung ác hơn, động tác kịch liệt hơn, hai cơ thể như hòa quyện vào nhau, phát ra nhiều âm thanh ái muội.
- A… A… Chỗ đó không được… Aaa…
Cảm giác hai thân người như muốn làm một, cả căn phòng chỉ còn mùi của ái tình. Anh như đang chinh phục, càng cảm thấy hưng phấn muốn người phụ nữ dưới thân mình cầu xin..
Nguyệt Như Ái cả người run rẩy, thân thể bắt đầu phiếm hồng lên. Cô không biết tại sao cả người mình không khống chế được mà đê mê theo từng nhịp va chạm.
- Ư… đừng mà… đừng ... vào… a… chỗ đó… Mau dừng lại… a…
Trái với Nguyệt Như Ái đang cầu xin anh, Lâm Dương Vũ nghe được lại càng mạnh mẽ hơn Anh ra sức hơn nữa, cứ như muốn dày vò cô tới chết đi sống lại.
Lâm Dương Vũ cảm thấy mình sắp không ổn, anh gầm lên một tiếng, cả người như được phóng thích, cảm giác vô cùng khó tả.
Nguyệt Như Ái tưởng như mọi chuyện dừng ở đây, cả người cô như rũ rượi đi, nhưng cô đã lầm. Lâm Dương Vũ bao lâu cấm dục, lại thêm tác dụng trợ hứng của thuốc càng làm anh điên cuồng ham muốn.
Lâm Dương Vũ lại càng dày vò Nguyệt Như Ái kịch liệt hơn, cứ như ham muốn chiếm lấy của anh là bất tận, cuộc hoan ái cứ thế kéo dài tới khi cả hai đã không còn sức mà tiếp tục.
...
Khi Nguyệt Như Ái tỉnh dậy, phía dưới truyền đến cảm giác đau điếng, nhìn sang bên cạnh không thấy ai đâu.
Nhớ lại chuyện lúc trưa, mặt cô đỏ ửng lên. Vậy là… Cô đã mất lần đầu cho Lâm Dương Vũ rồi.
Vừa nghĩ tới là Lâm Dương Vũ, trên tay anh còn xách theo túi đồ ăn. Thấy Nguyệt Như Ái tỉnh dậy, anh chạy tới ngồi gần cô.
- Như Ái, em dậy rồi à ? Đói rồi đúng không, anh mua đồ ăn cho em rồi này.
Nguyệt Như Ái vận động kịch liệt cả trưa tới giờ chưa ăn gì, quả thật đói vô cùng. Lâm Dương Vũ cũng hiểu ý cô, liền dùng thìa bón cho cô ăn.
Ăn xong, Nguyệt Như Ái cảm thấy ổn hơn một chút. Lúc này, điện thoại truyền tới cuộc gọi của Từ An An. Cô ấy hỏi cô sao từ trưa tới giờ không thấy mặt mũi đâu, nói rằng muốn bảo cô đi ăn. Nhưng tình trạng hiện giờ của cô có thể đi đâu được, vì vậy chỉ có thể nói dối là cảm nắng mà từ chối Từ An An.
Nói xong với Từ An An, cô nhìn sang Lâm Dương Vũ, thắc mắc chuyện sáng nay.
- Lâm Dương Vũ, sao anh lại bất cẩn để bị hạ thuốc vậy ?
Lâm Dương Vũ liền kể lại hết chuyện lúc sáng cho cô nghe. Nguyệt Như Ái nghe xong, nếu như Lâm Dương Vũ lạnh mặt như thế còn bị hạ thuốc, thì Lục Đình Phong há cũng là giống anh hay sao ?
- Vậy… Lục Đình Phong… ?
- Anh lúc nãy đi xuống gặp Lục Đình Phong rồi, cậu ta nói bản thân không bị gì hết.
Nguyệt Như Ái à một tiếng, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Lâm Dương Vũ tiếp tục nói tiếp :
- Nguyệt Như Ái, xin lỗi vì trưa nay đã làm… quá mạnh… Làm em bị mệt rồi…
- A… là… anh bị hạ thuốc mà… Em không trách anh.
Gương mặt Lâm Dương Vũ trở nên dịu dàng hơn. Anh xoa đầu cô, lần nữa tỏ tình với người con gái trước mặt.
- Nguyệt Như Ái, chúng ta đã làm với nhau, lần đầu của em cũng thuộc về anh rồi, anh muốn nói lại lần nữa rằng anh yêu em, chúng ta hẹn hò với nhau nhé ?
- Em… Vâng…
Lần này, Nguyệt Như Ái đã đồng ý. Lâm Dương Vũ kích động ôm thân thể nhỏ bé của cô vào lòng. Bây giờ, cô đã thuộc về anh rồi!