Thật hiếm được thầy Thư ký Diêm có bộ dạng thần thần bí bí như vậy.
Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh bắt đầu trở nên căng thẳng, cô nuốt nước bọt: “Đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói mau đi.”
Nghe được vẻ nóng vội trong lời nói của cô, thư ký Diêm cười hai tiếng: “Anh ta và giám đốc Ngọc là đồng hương, lại là người cùng một thôn, nói cách khác họ quen biết nhau.”
“Nhưng làm ở cùng công ty nhiều năm như vậy, họ vẫn làm như không biết điều đó, thậm chí còn chưa để cho người khác phát hiện ra đúng không?” Nguyễn Quỳnh Anh giành nói những lời tiếp theo, khuôn mặt nhỏ của cô như đang bị buộc chặt
Thư ký Diêm nói: “Đúng, chính là như vậy.”
Nếu không phải do ông chợt có ý nghĩ muốn tra xét Quản lý Lưu một chút, ông ấy vốn dĩ cũng sẽ không biết Quản lý Lưu có quan hệ này với giám đốc Ngọc.
“Vậy là bọn họ lúc trước ở trong cùng một thôn, còn quan hệ tốt với nhau không?” Nguyễn Quỳnh Anh rất quan tâm đến chuyện này, cô vô thức siết chặt tay mình đứng lên.
Thư ký Diêm nhớ lại một chút rồi nhìn tài liệu điều tra: “Mối quan hệ của họ không tốt nhưng cũng không xấu. Hai người họ hồi còn trẻ học chung đại học với nhau nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, mối quan hệ của họ nhạt dần và trở thành như bây giờ. Gặp nhau đều giả vờ như không biết tình cảnh của nhau, chắc có chuyện gì đã xảy ra.”
“Như vậy thì…” Nguyễn Quỳnh Anh An nhíu đôi mắt thanh tú, tập trung suy nghĩ, từ từ đứng lên.
Quản lý Lưu này chẳng lẽ là người đàn ông phía sau của Lê Diệu Ngọc?
Cô nhớ rằng mấy năm trước, khi quản lý Lưu vẫn còn làm ở phòng kế hoạch, anh đã lập một phương án dự đoán sẽ được bố cô tán thành, nhưng bố cô cảm thấy phương án đó không có lợi ích gì cho địa phương, nên trả về, còn đem anh ta điều qua bộ phận thị trường, bố cô đã tình cờ kể cho cô điều này
Lúc đó Lê Diệu Ngọc chưa xuất hiện, gia đình bọn họ vẫn đang rất hạnh phúc, bố cô mỗi ngày đều từ Nguyễn Thị công ty đi làm về là cùng cô và mẹ cô nói về mọi chuyện lớn nhỏ phát sinh ở đó.
Vì vậy cô mới biết chuyện này, như vậy quản lý Lưu đã mang hận với bố cô, với cô vì việc trong quá khứ này.
Nhưng còn Lê Diệu Ngọc? Anh ta vì sao lại hận Lê Diệu Ngọc?
Còn nữa, quản lý Lưu đó có thế lực lớn như vậy sao, nhiều lần đẩy cô vào chỗ chết, còn không để lại một chút chứng cứ nào nữa?
Từ điểm này, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy mình cần thiết phải đi một chuyến đến gặp người quản lý Lưu kia, ở vị trí tấp như vậy trong công ty mà lại có một người có có thân thế đặc biệt như quản lý Lưu này.
“Thư ký Diêm, ông hãy để mắt tới quản lý Lưu, lát nữa tôi sẽ đến đó.”
“Được.” Thư ký Diêm trả lời.
Sau đó, cô lại nghĩ đến đó rồi làm gì, cô nhìn thoáng qua dưới lầu rồi theo bản năng hạ giọng: “Còn một việc nữa đó là chuyện anh Hải bị thương ở tập đoàn Nguyễn Thị tôi hy vọng ông sẽ phong tỏa nó, không để rò rỉ nó ra ngoài.”
Người đứng đầu nhà họ Trần bị thương ở nhà họ Nguyễn nếu bị truyền ra ngoài, cả hai công ty đều có thể bị ảnh hưởng.
Bây giờ mắt của Trần Vĩnh Hải không nhìn được nữa. Anh phải nhờ đến Quốc Bảo trợ lý thông báo tin anh đã đi công tác.
“Chủ tịch đừng yên tâm đi, tôi biết tầm quan trọng của chuyện này, buổi chiều hôm qua tôi đã bắt hai nhân viên sửa chữa kia phải giữ bí mật hợp đồng.” Thư ký Diêm điềm tĩnh, tháo kính ra lau, mọi chuyện đều được ông ấy giải quyết ổn thỏa.
May mắn những người chứng kiến sự việc hôm qua chỉ có hai người nhân viên sửa chữa cửa thang máy, trừ những người đó ra không còn ai khác nhìn thấy. Nếu có ông ấy cũng sẽ tìm cho bằng được những người đó..
“Vậy tốt rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh yên tâm, nhẹ thở dài một hơi.
Kết thúc cuộc gọi, cô trở về phòng mình lấy từ ngăn kéo ra thuốc giảm sưng.
Đi vào phòng tắm, cô nhìn vào gương, thấy nữa bên mặt bị đánh sưng tấy lên, còn có hai ba hình ngón tay in trên mặt.
Cô bĩu môi và có chút tức giận than thở: “Đúng là đồ điên!”
Không nói một lời đã tát cô còn giật tóc.
Khi nghĩ đến đây da đầu cô ẩn ẩn đau nhức, cũng may là người phụ nữ đó bây giờ đã gặp quả báo
Khẽ thở dài, Nguyễn Quỳnh Anh mở nắp lọ thuốc chống sưng, tự bôi lên chỗ bị sưng đỏ một ít.
Chẳng mấy chốc cô ấy cảm thấy lành lạnh trên mặt và rất thoải mái, tin rằng không bao lâu hai ba dấu tay đó sẽ biến mất.
Cô cười nhạt trước gương, Nguyễn Quỳnh Anh ra phòng tắm, thay quần áo rồi đi xuống lầu.
Trần Vĩnh Hải vẫn còn ngồi trên sô pha, giống như một lão tăng tiến đang ngồi thiền.
Cô phát hiện ra, sau khi đồi mắt của anh ấy không thể nhìn được, anh ấy trầm tính hơn trước, còn ngồi nhiều hơn trước.
Trước đây cô hoàn toàn không nhìn thấy anh, đơn giản là vì đến tối anh mấy mới tan làm về, cô mới được nhìn thấy anh.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, trong mấy ngày ở với Tô Hồng Yên, anh rất hay về sớm vào ban ngày.
Có lẽ chính là muốn đến gặp Tô Hồng Yên.
Cô ảm đạm buồn rũ mắt, Nguyễn Quỳnh Anh bước tới chỗ Trần Vĩnh Hải: “Anh Hải, thư ký Diêm đã điều tra ra chuyện muốn tra rồi.”
Biết cô ấy đang ám chỉ điều gì, Trần Vĩnh Hải vẻ mặt vẫn thản nhiên, một chút vội vàng cũng không có: “Không tra được điều gì hữu ích!”
“Sao anh biết?” đôi mắt nhỏ của Nguyễn Quỳnh Anh mắt sụp xuống, nháy nháy.
Trần Vĩnh Hải hừm một tiếng hàm xúc, không nói gì.
Làm sao anh ta biết được?
Khi anh không thấy, khi nàng nói những lời này bên trong tiếc nuối như thế nào sao?
Thấy người người đàn ông chậm chạp không lên tiếng, Nguyễn Quỳnh Anh hiểu rằng anh ta sẽ không trả lời.
Trong lòng thầm cảm thấy có chút mất mát, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt, cô vén tóc trên mặt ra sau, rồi mới nói những chuyện thư ký Diêm điều tra ra.
Cô có ý định che giấu việc Lê Diệu Ngọc và quản lý Lưu bộ phận thị trường có quên biết nhau.
Dù sao sắp xếp lại mọi chuyện thì Trần Vĩnh Hải đã bị cô liên lụy, cũng không cần thiết cho anh ấy biết.
Hơn nữa anh ấy cũng đã nói thẳng, chuyện đó không liên quan đến anh.
“Đại khái là như vậy.” Nguyễn Quỳnh Anh dứt lời, nặng nề nhìn về phía Trần Vĩnh Hải.
Muốn xem liệu anh thể có nhận ra chuyện cô che dấu anh không?
Sau khi nghe Nguyễn Quỳnh Anh nói, Trần Vĩnh Hải nhận thấy được điều gì, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, không chút thay đổi, giống như anh ấy đã đoán được sự việc sẽ xảy ra như thế này, anh ấy tùy ý trả lời: “Tôi hiểu rồi.”
Vẫn là y một dáng vẻ không có hứng thú.
Trên thực tế anh đã sớm biết dù có điều tra lại kết quả vẫn là không có gì hữu ích hết.
Sáng hôm nay Quốc Bảo gọi điện cho anh ấy, báo cáo tình hình chiếc xe theo dõi họ hôm đó, biển số xe là giả nên manh nối đã bị đứt đoạn.
Và chuyện thang máy cũng vậy, tất cả đều chứng minh có người sắp xếp rất Trần Vĩnh Hải, căn bản là cố ý làm cho người khác không thể điều tra được gì.
Đến cả anh ấy còn điều tra không được, đừng nói đến chỉ là một thư ký của Tập đoàn Nguyễn Thị.
Nghĩ đến đây, Trần Vĩnh Hải nhắm mắt lại cười chế nhạo, lòng tràn đầy khinh thường.
“Cô Quỳnh Anh cô có đi ra ngoài sao?” Quản gia Hoàng lúc này đi đến và thấy Nguyễn Quỳnh Anh đã thay quần áo, không nhịn được nên hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: “Đúng vậy, có một chút chuyện, tôi phải đến công ty.”
Nghe nói thế, Trần Vĩnh Hải mí mắt hơi mở, sắc mặt trầm xuống: “Tôi chưa nói với cô muốn sống yên ổn thì chỉ có ở trong biệt thự này hả đồ ngốc, tôi có nói cô có thể đến nơi nào nữa à?”
Người phụ nữ này, sợ là nhận thức của cô không nghe lời hai câu này.
“Anh đã nói rồi , nhưng tôi lần này phải đi!” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Trần Vĩnh Hải với ánh mắt kiên định.
Cô cũng muốn nghe lời anh, ở lại trong biệt tự này, dù sao ai biết được sau khi ra ngoài sẽ phải đối mặt với những chuyện gì.
Nhưng mà vất vả lắm mới có thông tin kẻ tình nghi đứng phía sau chuyện này, cô nghĩ đi nghĩ lại cũng không muốn bỏ qua.
Cô thật cứng đầu, Quản gia Hoàng nhìn sắc mặt của Trần Vĩnh Hải càng ngày càng đen, cũng thuyết phục cô: “Đúng vậy, cô Quỳnh Anh, bây giờbên ngoài quá nguy hiểm, cô nên ở…”
“Tôi phải đi, có một việc rất quan trọng tôi phải đi xác minh, vì vậy cho tôi xin anh Hải…” Nguyễn Quỳnh Anh đứng dậy cúi chào Trần Vĩnh Hải.
Mặc dù Trần Vĩnh Hải không biết cô muốn làm gì, nhưng từ cách cư xử bất thình lình này của cô, anh cũng đoán được hơn một nữa, anh im lặng vài giây, mím môi có chút chút lạnh lùng: “Tùy ý cô, tôi đã cảnh cáo cô rồi, lần này nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không cứu cô!”
Sau đó, anh cũng đứng dậy, quản gia Hoàng nhìn Nguyễn Quỳnh Anh bằng ánh mắt trách cứ, rồi giúp anh lên lầu.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn bọn họ biến mất ở cửa cầu thang, mới có thể thu hồi ánh mắt, cười chua xót, sau đó không chút do dự bước ra khỏi cửa biệt thự.
Tại tập đoàn Nguyễn Thị, quản lý Lưu bị Nguyễn Quỳnh Anh gọi vào văn phòng, cô ấy không vòng vo, và hỏi thẳng: “Nói đi. Hôm trước tại vụ tai nạn giao thông, với hôm qua vụ sự cố thang máy, và hôm nay vụ người phụ nữ điên đến tìm tôi, có phải đều do ông làm đúng không?”