Đến đồn cảnh sát, người đón tiếp Nguyễn Quỳnh Anh là nam cảnh sát đã trao đổi với cô qua điện thoại.
Anh trực tiếp dẫn cô đến văn phòng rồi đưa cho cô xem khẩu cung của Lê Diệu Ngọc: “Đây khẩu cung mà cảnh sát chúng tôi vừa mang về, cô xem đi.”
“Được.” Cô cảm ơn và nhận lấy khẩu cung.
Sau khi đọc nó xong, tâm trạng của cô như chìm xuống đáy biển.
Trong lời khai, Lê Diệu Ngọc đã thú nhận hai điều này, thậm chí còn ký tên vào.
“Cảnh sát mà chúng tôi cử đến nói rằng cô Lê Diệu Ngọc rất kiên quyết và khăng khăng rằng chính bà ta đã làm điều đó.” Nam cảnh sát đau đầu nâng trán. “Nhưng bằng chứng mà chúng tôi thu thập được cho thấy không liên quan gì đến bà ta.”
“Bà ta làm chuyện này để bao che cho ai đó?” Nguyễn Quỳnh Anh đã sớm nghĩ đến điều này.
Nam cảnh sát gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi cũng nghĩ vậy. Từ thái độ của bà Lê Diệu Ngọc, bà ấy hiển nhiên đã biết ai là người đứng sau chuyện này và rất người đó cũng quan trọng với bà ta. Chỉ có lý do này mới có thể giải thích rõ ràng tại sao bà ta lại làm điều đó.”
“Một người quan trọng với bà ta…” Nguyễn Quỳnh Anh thì thào, khẩu cung trong tay cũng bị cô siết đến nhăn lại.
“Cô Quỳnh Anh, cô có thể nghĩ kỹ thử xem ai là người quan trọng nhất đối với bà Lê Diệu Ngọc, và ai là người xứng đáng để bà ta làm việc đó.” Nam cảnh sát nhắc nhở.
Nguyễn Quỳnh Anh cúi xuống và nghĩ.
Người quan trọng nhất chính là người mình yêu nhất, thân thiết nhất.
Theo những gì cô biết, Lê Diệu Ngọc không có người thân, và người quan trọng nhất của bà ta chính là Nguyễn Trâm Anh.
Có phải là Nguyễn Trâm Anh hay không?
Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày sâu hơn, biểu hiện trên mặt cũng rất nặng nề.
Nguyễn Trâm Anh là con gái ruột của Lê Diệu Ngọc. Chẳng lẽ cô ta độc ác đến mức hãm hại chính mẹ của mình, lại còn giết em trai hoặc em gái còn chưa sinh ra đời của mình?
Có lẽ không phải là Nguyễn Trâm Anh.
Sau đó còn lại một người cuối cùng, bố của con Lê Diệu Ngọc!
Vì Lê Diệu Ngọc rất thích đứa trẻ đó, người đàn ông đó hẳn là có một vị trí rất quan trọng trong lòng Lê Diệu Ngọc.
Nhưng người đàn ông đó là ai?
Nguyễn Quỳnh Anh chỉ cảm thấy như mình đã đi vào ngõ cụt, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không thể nói ra.
“Có thể trong lòng đã có người lựa chọn, nhưng tôi không chắc.” Cô cắn môi ngập ngừng nói.
Đôi mắt của nam cảnh sát sáng lên, lấy ra một cuốn sổ, chuẩn bị ghi chép lại: “Vậy cô Quỳnh Anh có thể nói cho tôi biết, người mà cô nghĩ đến là ai không?”
“Vâng.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu và nói đến những người mà cô nghi ngờ.
Nam cảnh sát nghe xong ghi vào sổ tay: “Được rồi, đây là một manh mối quan trọng. Chúng tôi sẽ sắp xếp người điều tra.”
“Cảm ơn.” Nguyễn Quỳnh Anh đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Vừa đi được hai bước, nghĩ đến điều gì đó, cô dừng lại hỏi: “Lê Diệu Ngọc tự thú như thế này, có thể lãnh án sao?”
Nam cảnh sát suy nghĩ một chút: “Hình phạt cũng không đến nổi nào, nhưng hành vi bao che của bà ta rõ ràng cũng là vi phạm pháp luật. Tùy theo tình huống mà chúng tôi sẽ thực hiện việc giam giữ, tuy nhiên, bà ấy vừa bị sảy thai, nên sẽ không thể giam giữ nữa mà chuyển sang hình thức giám sát bên ngoài.”
“Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.” Cô gật đầu và rời đi.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, cô đón xe rồi đi đến biệt thự của nhà họ Nguyễn.
Quay lại đây một lần nữa, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn xung quanh, và cảm thấy cảm giác cảnh còn người mất.
Tuy biệt thự vẫn là biệt thự đó, nhưng cũng không còn ấm áp quen thuộc như trong ký ức.
Nhưng, một ngày nào đó, cô sẽ lấy lại tất cả!
Thầm thề trong lòng, Nguyễn Quỳnh Anh bấm chuông cửa.
Một người giúp việc lạ mặt ra mở cửa: “Xin hỏi cô là?”
“Tôi tên là Nguyễn Quỳnh Anh, phiền cô giúp tôi nói với Lê Diệu Ngọc, tôi muốn gặp bà ta.” Nguyễn Quỳnh Anh lễ phép cười.
Người giúp việc nghe đến tên cô liền biết cô là ai: “Được rồi, vui lòng chờ một chút.”
Người giúp việc xoay người đi vào nhà, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn cánh cửa đóng chặt thở dài.
Rõ ràng là nhà của cô, nhưng bay giờ lại giống như người lạ bị nhốt ngoài cửa.
Không lâu sau, người giúp việc trở ra mở cửa, Nguyễn Quỳnh Anh đi theo cô ta vào biệt thự.
Người giúp việc dẫn cô lên lầu hai, vào phòng của Lê Diệu Ngọc.
Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc.
Nguyễn Quỳnh Anh nhăn mũi, không dấu vết đánh giá căn phòng một chút.
Nơi đây từng là phòng của bố mẹ cô, từ khi mẹ cô qua đời, bố cô đã kết hôn với Lê Diệu Ngọc, cô cũng không bước vào nữa.
Bây giờ, cô không thể tìm thấy một chút dấu vết về quá khứ của mẹ cô ở trong căn phòng này.
Trong lòng nổi lên một chút bi thương, Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, trong mắt hiện lên một mảnh thanh minh.
Cô bước đến bên giường của Lê Diệu Ngọc, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Lê Diệu Ngọc vẫn đang vào nước biển: “Mới một ngày không gặp, bà giống như đã già đi không ít rồi.”
Vừa mới sảy thai một cái, Lê Diệu Ngọc giống như đã già đi mấy tuổi, nếp nhăn quanh mắt hiện rõ.
Lê Diệu Ngọc ghét nhất ai đó nói rằng bà ta già rồi, ngoại hình là tài sản lớn nhất của bà ta, Nguyễn Quỳnh Anh nói như vậy giống như là một nhát dao đâm thẳng vào tim bà ta.
Bà ta hung hăng nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: “Cô tìm tôi làm gì?”
“Tôi muốn hỏi bà, tại sao bà lại thừa nhận vụ bắt cóc là do bà làm!” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chằm chằm vào mắt Lê Diệu Ngọc một lúc, cố gắng nhìn thấu bà ta.
Lê Diệu Ngọc không mở mắt, cười lạnh: “Cô đã gọi cảnh sát, đồn cảnh sát cũng đã mở cuộc điều tra, sớm muộn gì tôi cũng bị điều tra ra, chi bằng tôi sớm thừa nhận, ít nhất còn có thể giảm án.”
“Vậy còn chuyện bà sảy thai, thật sự là do tự bà sắp xếp?”
“Tất nhiên, tôi làm vậy chỉ để xua tan nghi ngờ của cô về tôi, và cố tình dẫn mối nghi ngờ đi nơi khác, khiến cô nghĩ rằng còn một người khác đúng sau vở kịch này.”
“Bà nói dối!” Nguyễn Quỳnh Anh khoanh tay lại, khí thế trên người bỗng dưng tăng vọt: “Bà không dám nhìn tôi, chứng minh bà đang muốn che giấu chuyện gì đó, bà muốn bao che cho ai?”
Lê Diệu Ngọc giật mình, hai mắt hơi trợn to: “Làm sao cô biết?”
“Không chỉ tôi biết mà đồn cảnh sát cũng biết. Bằng chứng chúng tôi điều tra ra cho thấy bà không liên quan đến hai việc này. Nói đi, người đó là ai?”
“Thì ra là vậy!” Lê Diệu Ngọc thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, nhắm mắt lại: “Tôi sẽ không nói cho cô biết.”
Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh không khỏi phẫn nộ, khuôn mặt đỏ bừng bừng bừng tức giận: “Tại sao bà lại làm như vậy? Người đó hãm hại bà, giết chết đứa con còn chưa chào đời của bà, bà không hận sao?”
Lê Diệu Ngọc vẫn thờ ơ, không có mở mắt.
Hận? Tất nhiên là bà ta hận nó!
Nhưng bà ta sẽ không bao giờ nói ra.
Bà đã mất đi đứa con này và mất khả năng mang thai, Nguyễn Trâm Anh là đứa con duy nhất và là chỗ dựa duy nhất của ba ta trong tương lai.
Cho dù có hận người con gái này một lần nữa, bà ta cũng sẽ bảo hộ con bé.
Nhìn thấy bộ dạng có chết cũng không nói của Lê Diệu Ngọc, Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, ủ rũ xoa xoa thái dương: “Nếu không nói cho tôi biết, vậy tôi liền nói, chính là cha của đứa bé mà bà đang mang trong người phải không?”
Nhắc mới nhớ, Lê Diệu Ngọc đã mang thai với ai?
Lê Diệu Ngọc mở mắt ra, ánh mắt lóe lên, cong môi cười: “Cô nói đúng, chính là người đó.”
Quả nhiên!
Nguyễn Quỳnh Anh liếc mắt một cái: “Ông ta không chỉ hãm hại bà còn giết chết đứa nhỏ của bà, vậy mà bà lại bảo vệ ông ta như vậy!”
Người phụ nữ này đang nghĩ gì.
Lê Diệu Ngọc cau mày: “Không phải việc của cô.”
“Thật sự không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn biết người đó là ai, bà muốn bảo vệ ông ta, tôi không thể xen vào được, hơn nữa tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho chính mình!” Cả người Nguyễn Quỳnh Anh run lên, quát nhẹ nói.
Nếu không có Trần Vĩnh Hải, cô đã bị người đó hủy hoại cuộc đời mình.
Nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh thật sự đã bị đánh lừa, Lê Diệu Ngọc trợn mắt một cái, trong lòng nở rộ vui sướng: “Tôi vẫn nói câu kia, tôi sẽ không nói cho cô.”
“Được, vậy tôi sẽ tự mình kiểm tra!” Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt nắm đấm, tức giận rời đi.
Cô không nên hy vọng vào Lê Diệu Ngọc!
Điều tra?
Có can đảm thì điều tra sâu đi, e rằng cô sẽ chịu không nổi!
Lê Diệu Ngọc cười hắc hắc, cầm lấy điện thoại trên bàn đầu giường, gọi điện thoại đi ra ngoài: “Này, là tôi, ông nói muốn báo thù cho con của chúng ta đúng không?”