Lúc này, trong nhà tắm bất ngờ có tiếng vật nặng rơi xuống đất kèm theo tiếng kêu đau đớn của người phụ nữ.
Trần Vĩnh Hải hồi hồn, hai mắt nheo lại, mặc quần áo rồi đi thẳng đến phòng tắm.
Anh mở tung cửa phòng tắm rồi đi vào, chỉ thấy Nguyễn Quỳnh Anh trần truồng cuộn mình nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy đau đớn.
Trần Vĩnh Hải liếc mắt một cái đã biết cô ngã không nhẹ, trong lòng chùng xuống, anh kéo chiếc khăn trên kệ che cho cô rồi ôm cô lên.
“Cô không thể Trần Vĩnh Hải một chút hay sao?” Trần Vĩnh Hải ôm cô đặt xuống giường sau đó mím môi nhìn cô, giọng nói lạnh lùng pha chút tức giận.
Mới không nhìn một chút, người phụ nữ lại tự làm tổn thương chính mình.
Cô thực sự rất giỏi!
Tấm nệm êm ái đã làm dịu bớt cơn đau, Nguyễn Quỳnh Anh cắn chặt môi bắt gặp đôi mắt đen láy của người đàn ông, mỉm cười yếu ớt: “Cảm ơn anh, anh Hải…”
Nhìn thấy cô như vậy, Trần Vĩnh Hải nhắm mắt lại, đè nén lửa giận trong mắt, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc tại sao cô lại ngã?”
“Tất nhiên là trên sàn có nước, không Trần Vĩnh Hải giẫm lên nên mới trượt…” Cô nắm chặt chiếc khăn tắm trên người, nhỏ giọng đáp lại.
Nước trong bồn tắm quá đầy, khi cô bước vào thì tràn ra ngoài, cô cũng không để ý lắm.
Ai mà biết được sau khi tắm xong, cô đứng dậy bước ra ngoài thì dẫm phải vệt nước mà ngã như vậy, không những bị ngã đập vào ót mà còn bị đụng cả chân.
Hiện tại đùi phải của cô đã bị tê, đụng một chút cũng đau.
Có thể đã tổn thương dây chằng.
“Giỏi lắm!” Trần Vĩnh Hải châm chọc cười nhạo một tiếng, thấy chân cô bị thương, không dấu vết híp hai mắt lại, trầm giọng nói: “Cô nằm ở đây, không được phép lộn xộn!”
“Ừm.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.
Cơn đau toàn thân sau cú ngã vẫn chưa có hết, đầu còn hơi choáng, dù cô muốn động đậy cũng không làm được.
Thấy cô ngoan ngoãn, khuôn mặt căng chặt của Trần Vĩnh Hải dịu đi một chút, khí lạnh trên người cũng thu lại bớt, anh nhặt quần áo trên sàn bước vào phòng tắm.
Tuy nhiên, khi anh vừa tắm rửa xong đi ra ngoài, định ôm cô xuống lầu thì đã nhìn thấy chiếc giường trống trơn.
Nhất thời mặt Trần Vĩnh Hải đen lại, nắm chặt hai nắm đấm lại, cả người giống như ác quỷ mới chui lên từ địa ngục, lạnh lẽo hung ác.
“Nguyễn Quỳnh Anh, rất tốt!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Vừa mới bảo cô nằm im không được lộn xộn, nhưng chỉ mới đảo mắt một cái cô đã biến mất.
Cô coi lời anh nói như gió thoảng bên tai!
Nguyễn Quỳnh Anh không biết rằng Trần Vĩnh Hải đã phát hiện ra rằng cô đã đi mất và hiện giờ anh đang rất tức giận.
Cô dụi cái mũi, chịu đựng cảm giác hắt hơi rồi khập khiễng đi vào bếp.
Quản gia Hoàng đang bày hạt cà phê ra, chuẩn bị xay thì cô nhìn thấy, vội vàng đưa tay ra ngăn cản: “Anh Hoàng, để tôi làm cho.”
Nghe thấy giọng nói sốt ruột của cô, quản gia Hoàng dừng động tác trên tay lại, cười nói: “Cô Quỳnh Anh, cô đến rồi, tôi tưởng hôm nay cô sẽ không pha cà phê chứ.”
“Phải pha chứ, vừa nãy có chuyện nên trì hoãn lại một lúc.” Cô cười xin lỗi.
Hôm qua, Trần Vĩnh Hải đã nói rằng buổi sáng sẽ uống cà phê do cô pha, làm sao mà cô không pha được.
Cũng may là đến kịp lúc, nếu không quản gia Hoàng đã pha trước rồi.
“Vậy thì, tôi sẽ giao chỗ này cho cô, tôi vẫn chưa bắt đầu.” Quản gia Hoàng vừa nói vừa đi khỏi vị trí của mình.
“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh kéo cái chân đau đi qua.
Chân thật sự rất đau, chỉ mới bước có vài bước đã đau đớn đến nỗi khiến cô thở gấp.
Thấy bộ dạng của cô không ổn, quản gia Hoàng lo lắng hỏi: “Cô Quỳnh Anh, cô sao vậy?”
“Lúc nãy tắm không Trần Vĩnh Hải bị ngã, không có gì đâu.” Cô vừa xay hạt cà phê, vừa thản nhiên đáp.
Quản gia Hoàng cau mày, biểu tình ngưng trọng: “Tôi thấy là ngã không nhẹ đâu, nếu không thì tôi đi gọi bác sĩ nhé?”
“Không cần!” Nguyễn Quỳnh Anh liên tục xua tay từ chối: “Chỉ là té đau một chút mà thôi, một lát nữa sẽ ổn.”
Trong hai tháng này, cô không nhập viện thì cũng đi khám bệnh.
Cô không chê phiền thì bác sĩ cũng thấy phiền khi nhìn cô đó.
Hơn nữa, cô cũng không yếu ớt như vậy, chỉ bị ngã một chút thôi, cố gắng dưỡng thương mấy ngày là khỏi ngay.
Nguyễn Quỳnh Anh tiếp tục làm việc.
Thấy cô bướng bỉnh như vậy, quản gia Hoàng thở dài nói: “Như vậy đi, tôi còn có một bình rượu thuốc trị thương tốt lắm, để tôi lấy ra cho cô.”
“Được, cảm ơn anh Hoàng.” Nguyễn Quỳnh Anh nghe vậy thì hai mắt sáng lên.
Chân của cô nên cô biết rõ nhất, mặc dù không ngã đến xương, nhưng chắc chắn cũng ảnh hưởng đến dây chằng, nếu không sẽ không đau đến vậy.
Cô vốn định sau khi ăn sáng xong thì ra hiệu thuốc bên ngoài mua một ít miếng dán giảm đau, nhưng không ngờ quản gia Hoàng lại có rượu thuốc, vừa đúng lúc để cô chiếm được một món hời.
“Tôi sẽ lấy nó cho cô ngay bây giờ.” Quản gia Hoàng lau tay, thả giẻ xuống rồi rời đi.
Nguyễn Quỳnh Anh là người duy nhất còn lại trong bếp, cô nhìn chiếc máy pha cà phê trước mặt rồi bất chợt mỉm cười.
Bây giờ cô có loại cảm giác hạnh phúc không thể giải thích được, cảm giác này giống như người vợ dậy sớm pha cà phê cho chồng mình vậy.
Đáng tiếc, Trần Vĩnh Hải không phải là chồng của cô.
Cô lắc đầu cười khổ, Nguyễn Quỳnh Anh tắt đèn cồn để tránh nấu quá chín.
“Có đồ uống chưa?” Lúc này, Tô Hồng Yên đang vươn vai từ bên ngoài đi vào, giọng nói vẫn còn lơ mơ chưa tỉnh ngủ.
Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, chỉ vào tủ lạnh: “Ở trong đâu chắc là có.”
“Là cô?” Nghe thấy giọng nói của cô, Tô Hồng Yên bỗng nhiên tỉnh táo lại, sau đó mỉm cười: “Tôi tưởng là người giúp việc nào.”
Nguyễn Quỳnh Anh cười ha ha hai tiếng, không trả lời.
Nghĩ cô là người giúp việc?
Theo lời cô ấy, thì chắc là cô ấy đã xem cô như một người giúp việc đi.
“Còn cà phê đang pha thì sao?” Tô Hồng Yên lấy ra một chai sữa chua trong tủ lạnh, liếc nhìn máy pha cà phê: “Chỉ có anh Hải mới uống cà phê vào buổi sáng. Cô đặc biệt pha nó cho anh ấy?”
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu với cô ấy: “Đúng vậy, hôm qua anh ấy nói muốn uống.”
“Thì ra là ly cà phê hôm qua là do cô pha.” Tô Hồng Yên kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó nhìn cà phê trong máy pha cà phê, ánh mắt trở nên kỳ quái.
Nguyễn Quỳnh Anh đỡ lấy, trong lòng có chút khó chịu.
Cô không biết ánh mắt của Tô Hồng Yên có ý gì, nhưng bản năng mách bảo cô rằng đó chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Nguyễn Quỳnh Anh thầm đề cao cảnh giác.
“Đúng rồi, cô Quỳnh Anh, cô có khó chịu chỗ nào không?” Vẻ mặt Tô Hồng Yên lơ đãng, ánh mắt tập trung trên người Nguyễn Quỳnh Anh, đánh giá từ trên xuống dưới: “Tôi vừa nhìn chân của cô, có vẻ rất mất tự nhiên.”
“Chỉ là hơi cứng thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh tỉ mỉ lau ly rồi nhàn nhạt đáp.
Không giải thích rằng do cô bị ngã nên chân mới như vậy, cô cảm thấy điều đó không cần thiết.
“Chắc là do anh Hải đi, xem ra tối hôm qua hai người rất kịch liệt.” Tô Hồng Yên che môi mỉm cười trêu ghẹo, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt.
Tay cầm khăn lau của Nguyễn Quỳnh Anh trượt một cái, suýt nữa làm bay cái ly trên tay, xấu hổ rũ mắt xuống: “Không liên quan gì đến anh ấy.”
“Cô đừng nói dối với tôi, tối hôm qua vừa quay về là anh ấy đã đi đến phòng của cô, tôi cản như thế nào cũng không được.” Ném hộp sữa chua vào thùng rác, Tô Hồng Yên ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Tối qua cô muốn đỡ Trần Vĩnh Hải trở về phòng, nhưng anh nhất quyết không chịu, liên tục gọi tên Nguyễn Quỳnh Anh. “Vậy sao …” Nguyễn Quỳnh Anh giật mình, động tác trên tay dừng lại một chút.
Cô thật sự không biết trước khi Trần Vĩnh Hải đi vào phòng cô lại có một bí mật như vậy.
Mà này, tối qua anh ấy về lúc nào vậy?