Trần Vĩnh Hải bực tức kéo cà vạt: "Lần trước tôi bảo cậu điều tra người đàn ông đeo mặt nạ kia, cậu đã tra ra chưa?"
Người đàn ông che mặt kia vừa xuất hiện thì tập đoàn Vĩnh Phát nhanh chóng bị tấn công.
Nếu nói người đó không liên quan tới chuyện này thì anh không tin.
Bảo Quốc xấu hổ cúi đầu xuống: "Xin lỗi tổng giám đốc Trần, tôi vẫn chưa điều tra được, người kia quá mức thần bí."
"Tôi biết." Trần Vĩnh Hải cầm lấy một tập tài liệu, mở ra, sau đó khôi phục lại trạng thái bình tĩnh.
Đối với kết quả như thế, anh đã sớm có dự liệu từ trước.
Nhưng vừa nãy là do anh thuận miệng nên hỏi mà thôi.
"Gọi nhân viên của tổ điều tra rút lui đi, không cần điều tra về người đàn ông đeo mặt nạ kia nữa, nói bọn họ điều tra hành tung của Nguyễn Việt Anh đi." Trần Vĩnh Hải nhìn vào tập tài liệu, không ngẩng đầu mà lên tiếng ra lệnh.
Đã lâu như thế mà một ít tài liệu về người đàn ông đeo mặt nạ kia vẫn chưa tra ra được, vì thế nếu tiếp tục điều tra thì cũng phí công mà thôi.
Anh nhìn chằm chằm vào thị trường chứng khoán, có lẽ sẽ có thể điều tra ra được chút dấu vết gì đó.
"Tôi biết, chút nữa tôi sẽ nhanh chóng xuống sắp xếp chuyện này." Bảo Quốc gật đầu, cung kính đáp.
Ngay sau đó, anh ta dường như nghĩ ra điều gì đó, thận trọng nhìn về phía Trần Vĩnh Hải.
Anh dừng bút, Nguyễn Vĩnh Hải nhẹ giọng nói: "Còn chuyện gì thì cứ nói đi."
"Là ông chủ...." Bảo Quốc chần chừ trong giây lát: "Trước khi tôi tới đây, trợ lý của ông chủ đã gọi điện thoại cho tôi, nói rằng đã hai tháng liền anh không trở về nhà cũ, muốn tôi hỏi anh một chút rằng khi nào anh có thể trở về cùng ăn tối với ông chủ."
Ông chủ trong miệng anh ta chính là bố của Trần Vĩnh Hải, chủ tịch tập đoàn Vĩnh Phát: Trần Tây Minh.
Mặt Trần Vĩnh Hải tái mét, trong mắt anh hiện lên vẻ thù hận.
Nếu anh đối với Nguyễn Quỳnh Anh là vừa yêu vừa ghét thì đối với Trần Tây Minh chính là mối thù sâu đậm.
Cả đời anh cũng sẽ không tha thứ cho ông ta.
"Cậu quay về nói cho ông ta biết rằng tôi không có thời gian. Cậu ra ngoài đi." Trần Vĩnh Hải phất tay.
Ăn cơm cùng Trần Tây Minh sao? Gặp Nguyễn Quỳnh Anh còn tốt hơn.
Anh liếc nhìn thời gian trên màn hình máy tính, đã qua năm giờ, chắc là cô đã tỉnh rồi.
Trần Vĩnh Hải suy nghĩ một chút, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại lên bấm gọi về biệt thự.
"Anh Trần?" Quản gia Hoàng cầm ống nghe lên tiếng, trên mặt có chút kinh ngạc.
Lúc này anh gọi điện thoại về là có chuyện gì thế này?
"Một tiếng đồng hồ trước, Nguyễn Trâm Anh đến biệt thự làm gì thế?" Trần Vĩnh Hải hỏi, xoay xoay cây bút trong tay.
"Cô Trâm Anh tới biệt thự là để tìm một chiếc vòng tay, cô ấy nói lần trước đã làm rơi ở biệt thự."
Tìm vòng tay sao?
Nếu phát hiện từ lâu thì làm sao bây giờ mới tới tìm?
Trần Vĩnh Hải mím môi: "Sau này, không có sự cho phép của tôi thì không cho cô ta vào nhà."
"Tôi biết rồi." Quản gia Hoàng vội vàng lên tiếng.
Ông còn mong Trần Vĩnh Hải không để Trâm Anh vào nhà.
Mỗi lần Nguyễn Trâm Anh tới đều khiến biệt thự náo loạn, những người giúp việc đã nhiều lần phàn nàn với ông.
"Nguyễn Quỳnh Anh đâu?" Trần Vĩnh Hải cụp mắt xuống, giọng nói không mặn không nhạt.
Trong lòng quản gia Hoàng như sáng tỏ, e rằng đây mới là mục đích thật sự mà Trần Vĩnh Hải gọi về nhà.
Trước đây, Nguyễn Trâm Anh cũng đã tới biệt thự vài lần nhưng cũng không thấy anh hỏi tới.
"Cô Nguyễn đang xem tivi." Quản gia Hoàng cười nhìn về phía người phụ nữ trên sô pha.
"Cô ấy rất nhàn rỗi." Trần Vĩnh Hải cong môi cười nhạt: "Nếu cô ấy nhàn rỗi như thế thì bữa tối của hôm nay, cứ để cô ấy chuẩn bị đi."
‘Cái gì?’
Quản gia Hoàng ho khan hai tiếng, cảm thấy khó tin: "Anh Trần, anh thật sự muốn để cô ấy chuẩn bị sao?"
‘Cô ấy thật sự sẽ nấu ăn sao?’
"Tôi không nuôi những người rảnh rỗi." Nói xong câu này, Trần Vĩnh Hải trực tiếp ngắt điện thoại.
Quản gia Hoàng buông ống nghe, biểu cảm khó nói thành lời: "Cô Nguyễn..."
"Sao thế?" Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu lại.
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của cô, Anh Hoàng mở miệng nói: "Vừa rồi anh Trần đã nói trong điện thoại rằng bữa tối hôm nay sẽ do cô chuẩn bị."
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy thế thì trầm mặc trong giây lát, sau đó gật đầu đồng ý.
"Được thôi, tôi sẽ làm."
Chỉ làm một bữa cơm mà thôi, cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng, cô đâu có lý do gì để từ chối chứ.
Chẳng qua cô có chút lo lắng không biết mình có thể làm được hay không, đã bốn năm cô không xuống bếp rồi.
Nguyễn Quỳnh Anh mở tủ lạnh, nhìn những nguyên liệu nấu ăn đang bày la liệt bên trong, cô đắn đo mất nửa ngày cuối cùng mới chọn được vài thứ.
"Chỉ những thứ này thôi, mình sẽ nấu cháo cá kê." Cô nói thầm, bắt đầu bắt tay vào làm.
Cô sẽ làm mấy món ăn sở trường của mình, những món ăn này chính là những món mà cô thường làm cho anh ăn khi cả hai còn hẹn hò.
Cô cũng được xem như con gái lớn của nhà họ Nguyễn, cô cơ bản không cần phải xuống bếp.
Nhưng sau khi ở cùng với Trần Vĩnh Hải, cô phải biết nấu ăn.
Lúc đó, anh vẫn còn là một "cậu bé nghèo" Lương Vĩnh Hải, trên người anh không có tiền, cô lo lắng anh sẽ ăn không đủ no, lại sợ nếu trực tiếp đưa thẻ cơm cho anh thì sẽ động đến lòng tự ái của anh.
Vì thế cô đã đặc biệt đi học nấu ăn. Có thể cô không có bất kỳ tài năng nào, đồ ăn cô làm có thể có mùi vị tầm thường nhưng lần nào anh cũng ăn hết sạch.
Khoảng thời gian đó đúng là ngọt ngào, hạnh phúc.
Nhưng bây giờ cũng không thể trở về được nữa.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Quỳnh Anh cười thầm một tiếng, sau đó quay sang nói với cô giúp việc:
"Cô cứ ra ngoài đi, tôi tự làm là được rồi."
Trước kia, vì để tự tay nấu cơm cho Trần Vĩnh Hải, cô không chấp nhận sự hỗ trợ của bất kỳ ai, tất cả mọi thứ đều tự tay cô hoàn thành, vì thế bây giờ cũng không ngoại lệ.
Có lẽ là lâu rồi không xuống bếp vì thế cô không quen tay cho lắm, lúc cắt nguyên liệu, Nguyễn Quỳnh Anh vô tình cắt trúng tay mình.
Ngoại trừ chuyện này ra thì những thứ khác thì cũng xem như thuận lợi.
Nhìn những món ăn trên bàn, quản gia Hoàng bất ngờ nhướng mày: "Cô Nguyễn, đây thật sự là cô nấu sao? Trông cũng không tệ lắm."
Nguyễn Quỳnh Anh được khen nên cảm thấy có chút ngượng ngùng: "Xong rồi, nhưng không biết anh Trần có thích hay không."
"Yên tâm đi, chắc chắn anh Trần sẽ thích." Anh Hoàng vỗ vỗ vai cô, lời nói có ý vị sâu xa.
"Hy vọng là thế..."
Nguyễn Quỳnh Anh cho rằng anh đang an ủi mình.
Cô vừa nếm thử một chút, mùi vị bình thường, miễn cưỡng có thể ăn được.
Trước đây, khi Trần Vĩnh Hải ăn xong thức ăn do chính tay cô làm thì còn nói một câu không tệ, đó là cho người bạn gái này một chút mặt mũi.
Nhưng hôm nay thì không chắc.
"Nước đã sôi rồi, tôi đi xem một chút." Nguyễn Quỳnh Anh nói với Anh Hoàng, sau đó xoay người trở vào bếp.
Chờ đến khi cô bưng canh ra thì Trần Vĩnh Hải cũng đã trở về, đang ngồi ở vị trí chính giữa quan sát thức ăn trên bàn.
"Anh Trần, anh ăn cơm đi." Nguyễn Quỳnh Anh cởi tạp dề, nhẹ giọng chào hỏi.
Trần Vĩnh Hải nhìn cô một cái, sau đó cầm đũa lên, gắp một miếng cà bỏ vào miệng, vẻ mặt không cảm giác nhai.
Nguyễn Quỳnh Anh lo lắng nhìn anh, lo lắng mùi vị sẽ không hợp ý anh.
"Thật quá khó ăn." Trần Vĩnh Hải bưng cốc nước lên uống, vẻ mặt chán ghét: "Tôi còn tưởng rằng sau khi ở nước ngoài bốn năm, thì tài nấu nướng của cô ít nhất sẽ được cải thiện đôi chút chứ."
Trong tài liệu mà anh đã thu thập được, trong bốn năm đó, cô vì để lấy lòng người đàn ông ở gia tộc Hy Nhĩ kia mà cũng học được không ít thứ.
Cái gì mà đánh cờ, cưỡi ngựa, tài nấu nướng.
Nhưng kết quả là vẫn nấu ăn tệ như thế.
"Vậy để em làm lại." Nguyễn Quỳnh Anh vừa nói, vừa nhanh chóng đứng dậy thu dọn chén đĩa.
Trần Vĩnh Hải nghiêm mặt, lạnh lùng ngăn cản: "Không cần, tôi cũng không có thời gian đợi cô làm lại."
"Nhưng mà...." Cô muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Trần Vĩnh Hải cầm đũa đưa về phía đĩa thức ăn khác thì cô nhanh chóng im lặng.
Cứ thế đi, tay nghề nấu nướng của cô chỉ có thế, nếu có làm lại thì mùi vị cũng không khác là bao, anh vẫn sẽ chê mà thôi.
Cô cần gì phải tốn công vô ích chứ.
Hai người im lặng dùm cơm.
Chén đĩa thì có người giúp việc thu dọn vì thế cô không cần để ý, theo Trần Vĩnh Hải lên lầu.
"Anh Trần, tối nay em sẽ ngủ ở đâu." Sau khi lên đến lầu ba, cô đột nhiên lên tiếng hỏi.
Môi mỏng của Trần Vĩnh Hải khẽ nhếch lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cô: "Cô nói gì?"
Cô hiểu ý anh, Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Vậy để em đi lấy quần áo ngủ."
Nói xong, cô trở về phòng mình, kì kèo nửa ngày, cuối cùng cô mới cầm quần áo ngủ sang phòng của Trần Vĩnh Hải.
Lúc cô bước vào, Trần Vĩnh Hải vừa từ phòng tắm bước ra, anh không mặc quần áo, bên hông đang quấn hờ một chiếc khăn tắm.