“Tôi tin.” Anh nói.
Nguyễn Quỳnh Anh há miệng, một lúc sau mới tìm thấy giọng nói: “Anh tin sao?”
“Đúng vậy.” Trần Vĩnh Hải gật đầu.
Quản gia Hoàng nói, sau khi say những lời nói luôn là lời thật lòng. Ông ấy rất tin câu nói này.
Nguyễn Quỳnh Anh giống như nghe thấy chuyện cười, cô ôm bụng bật cười lớn: “Anh lại có thể tin sao? Chuyện năm đó tôi không để người khác tấn công anh thì anh không tin, bây giờ anh lại nói tin tôi, yêu tôi? Trần Vĩnh Hải, có phải anh lại đang có ý đồ gì không? Anh muốn làm tôi nhục nhã sao?”
Trần Vĩnh Hải nghe vậy bỗng nhiên nổi giận lôi đình.
Anh nắm tay thành hình nắm đấm, khẽ gầm lên: “Nguyễn Quỳnh Anh, chỉ cần tôi nói đến chuyện liên quan đến hòa giải thì cô lại cho rằng tôi đang làm nhục cô sao?”
“Lẽ nào không phải sao?” Nguyễn Quỳnh Anh cười ra nước mắt.
Trên trán Trần Vĩnh Hải nổi đầy gân xanh: “Nguyễn Quỳnh Anh, tôi nói lại với cô một lần nữa. Tôi đang rất nghiêm túc.”
Nguyễn Quỳnh Anh nhấc tay áo lên lau giọt nước mắt trên khóe mắt: “Nghiêm túc? Thế thì làm sao? Cho dù anh nghiêm túc, cho dù tôi yêu anh thì mấy tháng nay anh đã làm những điều gì với tôi? Anh đã khiến tôi thất vọng quá nhiều lần về anh rồi, tôi sẽ không hòa giải với anh lần nữa đâu. Không bao giờ!”
“Cô…” Trần Vĩnh Hải nghiến răng, khi anh đang định nói gì đó thì tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang lời nói của anh.
Nguyễn Quỳnh Anh đẩy anh ra, đi đến phía cánh cửa.
Cô đi được hai bước thì chợt dừng lại, không quay đầu lại mà chỉ nói: “Mặc dù tôi không biết tại sao đột nhiên anh lại muốn hòa giải với tôi, nhưng tôi vẫn khuyên thiếu gia Hải sớm từ bỏ ý định này đi. Tôi không muốn ở cùng một người đàn ông không hề yêu tôi và còn coi tôi là người thay thế.”
Nói rồi cô lại nhấc chân lên, đi ra cửa ngoài phòng khách.
Trần Vĩnh Hải đấm lên tường, vẻ đáng sợ lạnh lùng toát lên trên gương mặt tuấn tú.
Anh đã nói rõ ràng như vậy rồi mà, anh chưa từng coi cô là người thay thế và cũng không hề yêu Tô Hồng Yên.
Nhưng tại sao cô vẫn còn cố chấp, không hề muốn tin tưởng anh như vậy?
Ngay cả khi anh nói đến chuyện bắt đầu lại, cô vẫn cho rằng anh đang có ý nghĩ mưu mô gì đấy để làm nhục cô. Trong lòng cô anh xấu xa bỉ ổi như vậy sao? Cho dù trước kia anh có làm những hành động không tốt, nhưng chẳng phải những lần mấu chốt anh đều thu tay lại sao? Lẽ nào cô không hiểu sao?
Trần Vĩnh Hải mệt mỏi nhắm mắt lại, phủi chỗ nhăn trên bộ vest mình đang mặc rồi đi ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, quản gia Hoàng đang mỉm cười nhận cốc nước mà Nguyễn Quỳnh Anh đưa đến.
Thấy Trần Vĩnh Hải ra, quản gia Hoàng đặt cốc nước xuống: “Thiếu gia. Hải.”
“Ừ.” Trần Vĩnh Hải trả lời với vẻ lạnh nhạt.
Quản gia Hoàng cũng không để ý, ông ấy cười ha ha quan sát nhà ở của Nguyễn Quỳnh Anh: “Cô Anh, chỗ này của cô cũng khá tốt nhỉ?”
“Vâng ạ.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.
Thấy cô không có ý định nói chuyện, quản gia Hoàng đứng lên nói với Trần Vĩnh Hải: “Thiếu gia Hải, chúng ta phải đi rồi.”
Trần Vĩnh Hải tối sầm mặt, lại đưa mắt nhìn chằm chằm vào Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng không thèm nhìn anh mà chỉ cười với quản gia Hoàng: “Chú Hoàng đi cẩn thận nhé.”
“Vâng, vậy chúng tôi cũng không làm phiền cô Anh nữa.” Quản gia Hoàng khẽ gật đầu, quay sang nhìn Trần Vĩnh Hải: “Thiếu gia Hải, cậu…”
Trần Vĩnh Hải mím chặt đôi môi mỏng không nói gì rồi đi thẳng ra cửa.
Quản gia Hoàng sờ mũi, sau khi gật đầu lần nữa với Nguyễn Quỳnh Anh thì cất bước đuổi theo Trần Vĩnh Hải.
Sau khi hai người rời đi rồi, Nguyễn Quỳnh Anh ngồi xuống trên ghế sofa. Cô nhìn ngôi nhà yên tĩnh của mình rồi lại nhìn vào đồng hồ treo trên tường, ba giờ sáng rồi.
Bị Trần Vĩnh Hải giày vò như vậy khiến đầu cô hơi mơ màng, cô dụi đôi mắt rồi quay về phòng tiếp tục ngủ.
Trong chiếc xe dưới khu nhà trọ.
Trần Vĩnh Hải nhìn ánh đèn đã tắt của tầng trên, đôi mắt toát lên sự lạnh lẽo. Anh kéo kính xe lên rồi nói: “Đi thôi”
“Vâng” Quản gia Hoàng đồng ý, khởi động xe rời đi.
Trên đường đi, Trần Vĩnh hải chống tay lên cửa sổ, gương mặt lạnh lùng ẩn giấu trong màn đêm khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm lúc này của anh.
“Chú Hoàng, chú nói xem tại sao cô ấy lại không tin tôi muốn bắt đầu lại với cô ấy?” Anh đột nhiên mở miệng hỏi.
Quản gia Hoàng suýt chút nữa thì trượt tay lái: “Thiếu gia Hải, cậu đã nhắc đến chuyện muốn bắt đầu lại với cô Anh sao?”
Trần Vĩnh hải không hé răng lên tiếng mà chỉ ngầm thừa nhận.
Khóe môi quản gia Hoàng giật giật, trong lòng có linh cảm không tốt: “Cho nên mấy ngày nay cậu thường xuyên đi tìm cô Anh là vì chuyện này sao? Cậu nhắc đến chuyện này với cô ấy như thế nào? Đừng bảo là nói thẳng ra nhé?”
“Không nói thẳng ra thì nói thế nào?” Trần Vĩnh Hải khó hiểu, liếc mắt nhìn quản gia Hoàng.
Linh cảm không tốt ấy đã thành thật, quản gia Hoàng không biết nên nói thế nào mà chỉ cười đau khổ: “Thiếu gia Hải, tôi đoán cô Anh chắc chắn sẽ không đồng ý, thậm chí còn nghi ngờ có phải cậu đang có ý đồ xấu xa gì không, đúng không ạ?”
Trần Vĩnh Hải hừ lạnh, thừa nhận là vậy.
Quản gia Hoàng đưa tay ra đằng sau gãi gáy: “Thiếu gia Hải à, cậu thật là…”
EQ của cái người này không hề giống lão gia chút nào.
Khi còn trẻ, lão gia phong lưu như vậy nên EQ chắc chắn không hề kém.
Thiếu gia Hải cũng không giống như phu nhân, EQ của phu nhân cũng rất cao. Nhưng Thiếu gia Hải lại quá do dự thiếu quyết đoán trong tình cảm, EQ của thấp như vậy chắc là giống thái lão gia.
“Tôi làm sao?” Trần Vĩnh Hải nhíu mày.
Quản gia Hoàng thở dài: “Thiếu gia Hải, cậu không thể nói thẳng với cô Anh là muốn bắt đầu lại được. Trước kia cậu đối xử quá đáng với cô ấy, cô ấy đã ghi nhớ trong lòng rồi. Đừng nói là cô ấy, nếu như là một người khác cũng sẽ cho rằng có phải cậu đang có ý đồ gì với người ta không. Cô Anh cũng sẽ nghĩ cậu đang tính toán gì với cô ấy không đó”
Câu nói này của quản gia Hoàng không khác gì lời nói của Nguyễn Quỳnh Anh.
Trần Vĩnh Hải nhắm mắt lại.
Lẽ nào điều anh làm thật sự tồi tệ như vậy sao?
“Vậy chú nói xem, tôi phải làm sao đây?” Trần Vĩnh Hải hỏi ông ta.
Quản gia Hoàng cười: “Thiếu gia Hải, cậu đã nói với cô Anh rằng cậu yêu cô ấy chưa?”
Trần Vĩnh Hải mở đôi môi mỏng: “Chưa có.”
Mặc dù trong lòng anh hiểu anh yêu cô, nhưng anh chưa từng thừa nhận điều đó qua miệng chứ đừng nói là nói với cô.
“Cậu xem, ngay cả lời nói yêu cô ấy mà cậu còn không nói ra. Như vậy thì sao cô ấy tin cậu muốn bắt đầu lại với cô ấy được? Nói nghiêm túc thì tôi cảm thấy, cho dù cậu có nói ra thì cô Anh cũng sẽ không tin cậu đâu. E rằng cô ấy sẽ càng chắc chắn rằng cậu đang có ý đồ gì đó, hoặc cô ấy sẽ cho rằng người cậu yêu là Tô Hồng Yên” Quản gia Hoàng nói với giọng trêu chọc.
Trần Vĩnh Hải tối sầm mặt: “Cho nên tôi mới hỏi chú là tôi phải làm như thế nào?”
“Đơn giản lắm, làm chuyện gì đấy khiến cô ấy cảm động là được rồi.” Quản gia Hoàng cười, dáng vẻ rất thánh thiện.
Trần Vĩnh hải rơi vào trầm tư: “Cảm động sao?”
“Đúng vậy, con gái là người theo cảm tính mà. Cô Anh lại có tình cảm với cậu, chỉ cần cậu làm cô ấy cảm động lần nữa thì tôi tin rằng cô ấy sẽ tin cậu nghiêm túc.”
“Vậy… Làm sao để khiến cô ấy cảm động?” Trần Vĩnh Hải thẳng đầu lên, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Quản gia Hoàng lắc đầu: “Điều này thì phải xem thiếu gia Hải làm như thế nào.”
Trần Vĩnh Hải yên lặng.
Xem anh sao?
Nếu như anh biết thì anh đã không hỏi rồi.
Trần Vĩnh Hải nghiêm mặt rồi cầm điện thoại, bắt đầu tìm kiếm trên mạng cách làm sao để khiến một người con gái cảm động.
Câu trả lời ở trên mạng cơ bản đều na ná như nhau, có người nói tặng quà và cũng có người nói đưa cô ấy đi làm những chuyện lãng mạn.
Tặng quà có thể khiến Nguyễn Quỳnh Anh cảm động sao?
Trần Vĩnh Hải vuốt nhẹ hai chữ “tặng quà” trên điện thoại, rơi vào trầm tư.
Ngày thứ hai, Nguyễn Quỳnh Anh đang làm việc thì thư ký Diêm ôm một bó hoa hồng vô cùng lớn vào. Nhìn trọng lượng và hình dáng thì có lẽ bên trong là chín mươi chín đóa hoa hồng.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy bó hoa hồng, không khỏi nhíu mày: “Thư ký Diêm, ai tặng anh vậy?”
Bước chân thư ký Diêm lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã: “Thưa chủ tịch, cô đừng nói đùa nữa. Tôi lớn tuổi thế này rồi thì còn ai tặng cho tôi cái này. Đây là hoa tặng cho cô đấy.”
“Tôi sao?” Nguyễn Quỳnh Anh ngạc nhiên rồi sau đó nhíu mày: “Ai tặng tôi?”
“Là tổng giám đốc Hải.” Thư ký Diêm trả lời với vẻ kỳ lạ.
Khi anh ta nhận được bó hoa này từ Minh Lý, anh ta cũng bị dọa cho sợ hãi.
Tổng giám đốc Hải đem hoa đến tặng cho chủ tịch là đang muốn theo đuổi cô ấy sao?
“Anh nói là Trần Vĩnh Hải sao?” Nguyễn Quỳnh Anh suýt chút nữa bị sặc bởi chính nước bọt của mình.