“Khánh Minh.” Vĩnh Hải không thèm suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp thốt ra một cái tên.
Anh biết tại sao Khánh Minh lại tích cực đi báo tin tức anh muốn hủy hôn với tất cả những người có mặt trong phòng bao lúc đó.
Khánh Minh cũng không muốn để cho Tô Hồng Yên đính hôn với anh.
Như thế thì Khánh Minh mới có thể quang minh chính đại theo đuổi Tô Hồng Yên.
Tô Hồng Yên hung hăng nhắm chặt mắt lại, mới có thể áp chế lửa giận đang bùng cháy trong cơ thể của cô ta xuống: “Em chỉ xem Khánh Minh như anh trai mà thôi.”
“Thế không phải em cũng chỉ xem anh là anh trai thôi sao?” Vĩnh Hải hỏi một câu mà anh cho là vô cùng hợp lý.
Tay của Tô Hồng Yên đặt xuôi bên người của cô ta, lúc này lại nắm chặt lại, ý cười trên mặt trở nên vô cùng miễng cưỡng: “Em bị anh bỏ rơi, người cùng em kết hôn, chỉ có thể là anh.”
Người đàn ông này, anh thật sự không thể nhìn ra được, hay là anh đang giả vờ không nhìn ra?
Bốn năm rồi, tuy rằng cô ta không nói rõ ra điều gì.
Nhưng tấm lòng của cô ta còn sáng tỏ hơn cả mặt trời, mấy người cùng lứa bọn họ trong giới này, có ai mà không biết cô ta yêu anh cơ chứ?
“Anh sẽ không kết hôn với em đâu.” Vĩnh Hải đỡ trán, khuyên nhủ cô ta: “Chúng ta không có tình cảm gì, anh lấy em, vậy thì đó mới gọi là không có trách nhiệm với em đó, hôn nhân không phải trò chơi, Hồng Yên, em có hiểu không?”
“Em hiểu, nhưng em còn có thể làm thế nào được chứ?” Mắt của Tô Hồng Yên đỏ ửng lên.
Vĩnh Hải mím chặt môi mỏng: “Anh nhở là em đã nói em đã có người trong lòng, cậu ta…”
“Đừng nhắc đến anh ta, anh ta là một tên không có mắt.” Tô Hồng Yên đập bàn, giọng nói cũng to lên rất nhiều.
Khóe miệng của Vĩnh Hải hơi run rẩy.
Tại sao phụ nữ luôn thích nói đàn ông là không có mắt như thế cơ chứ?
Quỳnh Anh nói thế, cô ta cũng nói thế.
Không chỉ có vậy, Quỳnh Anh còn nói anh là một kẻ không có trái tim, anh vẫn luôn không hiểu, tại sao cô lại nói anh như thế.
Nghĩ đến đây, Vĩnh Hải lại nhéo nhéo mi tâm, trong lòng dậy lên một sự phiền não không tên.
Người phụ nữ kia vẫn luôn nghĩ rằng anh muốn bắt đầu lại cùng với cô là vì muốn đùa giỡn với cô.
Nhưng anh rõ ràng là thật lòng mà, cô ấy thì hay rồi, cứ sống chết không chịu tin.
Rốt cuộc thì phải làm như thế nào, cô mới tin tưởng anh đây?
Vĩnh Hải mím chặt môi, liền nghe thấy tiếng Tô Hồng Yên gào lên.
“Sao thế?” Anh hồi thần lại.
Cánh tay quơ quơ trước mặt anh của Tô Hồng Yên buông xuống: “Hải, anh thật sự không đồng ý kết hôn với em sao? Sau khi chúng ta kết hôn, anh muốn làm gì, em cũng sẽ không ngăn cản anh đâu, cho dù là anh có muốn tiếp tục ở bên cạnh cô Quỳnh Anh cũng không sao cả.”
Thật sự là sau khi kết hôn, cô ta sẽ cho anh cơ hội đi tìm Quỳnh Anh sao?
Đừng nói là cô ta sẽ không cho anh cơ hội, mà anh cũng sẽ không cho mình cơ hội đó.
Cô ta hiểu rất rõ, anh ghét nhất là loại người đó, chính là đã kết hôn rồi nhưng lại không trung thành với cuộc hôn nhân đó, anh cũng sẽ không phải là loại người đó.
“Được rồi.” Vĩnh Hải nâng tay lên, vẻ mặt có chút khó coi, tỏ ý Tô Hồng Yên không cần phải nói tiếp nữa: “Hồng Yên, em biết là anh vô cùng căm ghét Trần Tây Minh đến cỡ nào mà, những lời mà em vừa mới nói, đã hoàn toàn miêu tả con người anh trở thành hình tượng của Trần Tây Minh.”
Trong lòng của Tô Hồng Yên không chút gợn sóng nhưng bộ mặt bên ngoài lại tỏ vẻ dường như bản thân vừa mới nhớ ra, áy náy nói: “Em xin lỗi, em quên mất…”
“Thôi được rồi, lần sau không được như thế nữa.” Vĩnh Hải mệt mỏi vẫy tay một cái: “Hồng Yên, em đi ra ngoài đi, việc hủy bỏ đính hôn không phải là lỗi do em, về việc này, anh sẽ tìm thời gian giải thích với mấy người kia, tin rằng bọn họ sẽ không hiểu lầm em đâu.”
Tô Hồng Yên không nói gì, đứng lên đi ra bên ngoài.
Vĩnh Hải lại nghĩ đến điều gì đó, lại gọi cô ta lại: “Về sau đừng gây khó dễ cho Quỳnh Anh nữa, có chuyện gì thì em cứ trực tiếp nói với anh là được rồi, anh nhớ là trước đây anh đã nhắc nhở em hai lần rồi, mỗi lần em đều không để lời anh nói ở trong lòng, Hồng Yên, tính nhẫn nại của anh cũng có giới hạn đấy.”
Tấm lưng của Tô Hồng Yên run rẩy, ánh mắt u ám không rõ nguyên nhân, một lúc lâu sau mới thấp giọng trả lời: “Em biết rồi.”
Vĩnh Hải bưng ly cà phê đã nguội từ lâu ở trên bàn lên uống một ngụm, vị đắng lan tỏa khắp khoang miệng của anh, khiến cho tinh thần mệt mỏi của anh trong phút chốc đã thanh tỉnh lại rất nhiều.
Lúc này, điện thoại bàn trong văn phòng vang lên.
Nhìn đầu số thì rõ ràng chính là người trong tổ tình báo gọi đến.
Vĩnh Hải nhấc máy lên nói: “Đã tra được rồi?”
“Đúng thế tổng giám đốc Hải, người giúp đỡ cho tập đoàn Nguyễn Thị chính là nhà họ Khương ở thành phố Hồ Chí Minh ạ.”
“Nhà họ Khương?” Vĩnh Hải nhướn mày.
Người ở đầu dây bên kia điện thoại nói: “Nói chính xác hơn thì chính là cậu hai của nhà họ Khương.”
“Tại sao cậu ta lại giúp đỡ Nguyễn Thị?” Trong lòng Vĩnh Hải dấy lên rất nhiều nghi vấn.
Lẽ nào cậu hai vừa mới được tìm về của nhà họ Khương, thật sự đúng là Việt Anh sao?
Suy nghĩ này của anh rất nhanh đã được chứng thực.
Người ở đầu dây bên kia cung kính mở miệng: “Cậu hai của nhà họ Khương Hữu Khang, tên trước đây của cậu ta là Nguyễn Việt Anh, là em trai của cô Quỳnh Anh ạ.”
Quả nhiên là cậu ấy!
Nghi vấn đã được giải đáp, Vĩnh Hải nhắm mắt lại: “Tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Vĩnh Hải đã gửi tóm tắt tin tức cậu hai của nhà họ Khương chính là Việt Anh cho Quỳnh Anh.
Lúc này Quỳnh Anh đang đàm phán chuyện hợp tác với người nhà họ Khương phái đến.
Nghe thấy tiếng rung động của điện thoại, sau khi nói lời xin lỗi với đối phương, cô cầm điện thoại lên xem một cái, nhìn thấy tin tức là do Vĩnh Hải gửi đến thì ánh mắt của cô liền trở nên u ám, trực tiếp nhanh chóng xóa bỏ.
Người từ trước đến giờ chưa từng chủ động liên lạc với cô, muốn liên lạc thì cũng sẽ không gửi đến tin tốt lành gì.
“Thật có lỗi, chúng ta tiếp tục đi ạ.” Quỳnh Anh cười với mấy người đối diện, tiếp tục nói những chuyện mà lúc nãy còn đang dang dở.
Nhà họ Khương không biết đã nghe được ở đâu, sản phẩm điện thoại công nghệ mới do tập đoàn Nguyễn Thị và Trần Thị chuẩn bị được đưa ra thị trường, nên liền muốn đến tập đoàn Nguyễn Thị giành lấy quyền đại diện cho sản phẩm này ở Hồ Chí Minh.
Vừa mới đến Hà Nội liền biết được tin tức Nguyễn Thị bị Tô Thị đánh lén, thế là ra tay giúp đỡ một phen.
Quỳnh Anh vẫn luôn cảm thấy, bọn họ đến đây quá đúng lúc, cũng rất trùng hợp.
Nhưng trùng hợp ở đâu thì cô lại không nói ra được.
Nói chuyện hợp tác vô cùng vui vẻ, hai bên đều quyết định ký hợp đồng ngay tại chỗ luôn.
Sau khi tiễn người nhà họ Khương đi rồi, Quỳnh Anh mới duỗi cái eo mềm mại của mình: “Thư ký Diêm, cái này có được gọi là sống sót vượt qua đại nạn ắt sẽ gặp được may mắn không?”
Thư ký Diêm đang lấy nước, nghe thấy lời này thì lập tức cười lên: “Cũng được xem như thế đấy, nhưng mà nói thật thì, bây giờ tôi vẫn còn chút hoang mang với hoảng hốt đấy, nhà họ Khương chủ động đề cập đến chuyện ký hợp đồng với chúng ta, là vận may của chúng ta, cũng là cơ hội tốt của chúng ta, nước này!”
“Cảm ơn.” Nhận lấy ly nước, Quỳnh Anh nhấp một ngụm: “Nói đúng đấy, cơ hội đến rồi, có muốn cản cũng không thể cản được.”
“Thông báo cho mọi người đến họp đi, chuyện này có như thế nào thì cũng phải để cho bọn họ biết chứ, cũng đăng một tin tức lên trang chính thức của tập đoàn đi, để cho cổ đông của chúng ta yên tâm một chút, bảo mọi người không cần phải tiếp tục bán tháo cổ phiếu trong tay nữa.” Thư ký Diêm cười nói.
Quỳnh Anh “ừ ừ” mấy tiếng, mở nhóm chat ra, sau khi gửi mấy tin nhắn thông báo chuẩn bị mở họp, chỉnh sửa lại hợp đồng vừa mới ký xong, rồi thong thả bước vào phòng hội nghị.
Trong cuộc họp, Lê Diệu Ngọc biết được tin tức tập đoàn Nguyễn Thị không những được người khác ra tay cứu giúp mà hơn nữa còn ký được hợp đồng, đạt được mối quan hệ hợp tác với nhà họ Khương thì nhất thời tức giận muốn tăng xông.
Quỳnh Anh lại lôi kéo được một công ty gia tộc hợp tác với mình, công ty kia còn là một công ty không hề thua kém công ty của Trần Thị một tí nào, điều này không nghi ngờ gì đã củng cố vững chắc thêm cho vị trí chủ tịch kia, cũng khiến cho các thành viên trong hội đồng của công ty không còn lời nào để nói.
Nếu như cứ như thế, thì việc bà ta muốn cướp lấy Nguyễn Thị từ trong tay của Quỳnh Anh lại càng thêm khó khăn hơn rất nhiều.
“Ủy viên Ngọc.” Quỳnh Anh cười như không cười nhìn Lê Diệu Ngọc.
Lê Diệu Ngọc hồi lại thần, sắc mặt không tốt: “Chủ tịch có chuyện gì sao?”
Bà ta không thích cái xưng hô ủy viên này của mình một chút nào.
Hoàn toàn không hề có địa vị quyền lịch như của một tổng giám đốc.
“Không có chuyện gì cả, chỉ là lúc tôi đang nói chuyện thì thấy sắc mặt của ủy viên Ngọc không được tốt lắm, là có ý kiến gì với lời nói của tôi sao?” Quỳnh Anh khẽ cười nói.
“Không có, chỉ là tôi nghĩ đến chuyện khác mà thôi.” Lê Diệu Ngọc cười miễn cưỡng.
Quỳnh Anh bừng tỉnh “ồ” lên một tiếng, tiếng “ồ” này được cô kéo dài ra sau: “Thì ra là như thế, vậy thì ủy viên Ngọc cứ tiếp tục suy nghĩ đi, tôi không làm phiền bà nữa, tiếp theo, sau khi tôi thông báo và nói một số việc về hướng đi tiếp theo của công ty, về với việc chia hoa hồng, thì đối với một người không tham dự vào quyết sách của công ty như ủy viên Ngọc mà nói thì không cần nghe cũng được.”
“Ha ha, tôi vẫn nên nghe thì sao, nói gì đi chăng nữa thì tôi cũng là một ủy viên mà!” Lê Diệu Ngọc ngoài mặt thì tươi cười nhưng bên trong thì nguội lạnh, cắn chặt răng, nhấn mạnh hai chữ “ủy viên”.
Nguyễn Quỳnh Anh, con đĩ này, rõ ràng là đang cố ý nói bà ta chỉ là một người không có quyền lực thực sự đây mà.
“Vậy thì xin ủy viên Ngọc tập chung lắng nghe một chút, đừng tiếp tục thất thần nữa nhé.” Quỳnh Anh lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, tiếp tục cuộc họp.
Sau khi kết thúc hội nghị, vào lúc tất cả mọi người đều đã giải tán hết thì thư ký Diêm đưa một phần tài liệu mà mình đã nhận được trong lúc diễn ra cuộc họp từ trong lòng cho Quỳnh Anh: “Chủ tịch, cổ phần của Lê Diệu Ngọc mà cô để tôi lặng lẽ dò hỏi đã được tra rõ rồi.”