Đầu tiên, Nguyễn Quỳnh Anh ngẩn người, sau đó nắm lấy tay anh, tăng cao âm lượng, “Anh nghĩ rằng đây là nhà của anh à. Đi ra ngoài mau lên cho tôi!”
Còn rót nước?
Anh cũng không nhìn lại dáng vẻ hiện tại của mình xem, ngồi ở trên sô pha, tay khoác lên lưng ghế, hai chân khoanh lại, nhìn giống như ông lớn ấy!
“Nguyễn Quỳnh Anh, tôi phát hiện ra sau khi em rời khỏi biệt thự, lá gan này của em như muốn bay lên trời nhỉ.” Trần Vĩnh Hải mím môi.
Không thể ngờ rằng cô lại dám đuổi anh đi cơ đấy!
“Lá gan của tôi như thế nào, không cần Trần Vĩnh Hải anh nhận xét.” Nguyễn Quỳnh Anh cũng không đóng cửa, đi về phía Trần Vĩnh Hải, “Anh tới chỗ tôi làm gì? Còn nữa, sao anh lại biết chỗ này?”
Trần Vĩnh Hải chống đầu, cười khinh thường “Nguyễn Quỳnh Anh, cô nghĩ thiết bị theo dõi tôi lắp trong biệt thự chỉ là mua về cho vui thôi sao? Chỉ cần theo dõi hướng cô rời đi là được. Việc tìm ra nơi ở của cô đối với tôi mà nói, quá dễ dàng. Nhưng cô cũng khiến tôi sợ hãi thật đấy, không ngờ lại dám trèo từ ban công xuống!”
Môi Nguyễn Quỳnh Anh khẽ nhúc nhích, “Anh khóa cửa, không cho tôi rời đi, tôi chỉ có thể nhảy xuống từ ban công.”
“Vì sao cô vẫn muốn rời đi?” Trần Vĩnh Hải nhướn mi nhìn cô chằm chằm, trong mắt tóe lên tia lửa.
Nguyễn Quỳnh Anh tránh ánh mắt của anh, “Không phải trước kia tôi đã nói đã nói rồi sao? Tôi đã chịu đủ cái cuộc sống làm tình nhân rồi. Đương nhiên, quan trọng nhất là tôi không không thể chấp nhận mình là người thứ ba!”
Nếu như trước kia anh đính hôn cùng Nguyễn Trâm Anh đính hôn, cô còn cam nguyện làm tình nhân, làm người thứ ba. Vì cô yêu anh, muốn ở bên cạnh anh, còn vì cô chán ghét ý nghĩ của Nguyễn Trâm Anh.
Nhưng hiện tại cô mới hoàn toàn hiểu ra, mặc kệ là ý nghĩ gì, dù là anh có vị hôn thê hay chuẩn bị có vị hôn thê, cô vẫn cam nguyện làm tình nhân, như vậy là tự làm nhục bản thân!
“Ai nói rằng cô là người thứ ba?” Trần Vĩnh Hải nhíu khởi mày.
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là, Trần Vĩnh Hải anh có thể đi rồi. Nếu không chút nữa tiểu thư Tô Hồng Yên lại gọi đấy”
Cô chỉ vào cửa.
Trần Vĩnh Hải thản nhiên, ngồi trên ghế sô pha vững như núi Thái Sơn, khóe miệng kẽ cong lên, nhìn về phía cô, “Cô để ý đến Tô Hồng Yên vậy sao?”
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi “Sao tôi phải để ý cô ấy?”
“À.” Trần Vĩnh Hải đứng lên, đi đến trước mặt cô “Không để ý, sao cô muốn nhắc đến cô ấy?”
“Tôi nhắc đến Tô Hồng Yên vì tôi cũng như cô ấy, là một người phụ nữ. Anh là vị hôn phu tương lai của cô ấy. Buổi tối thế này, không đến chỗ cô ấy, lại chạy đến chỗ tôi. Anh cảm thấy anh làm như vậy có đúng không?” Nguyễn Quỳnh Anh cười trào phúng.
Trần Vĩnh Hải im lặng không nói.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng mặc kệ, đi lướt qua anh, chuẩn bị tránh ra.
Vừa mới cất bước đi, Trần Vĩnh Hải đột nhiên giữ chặt tay cô, “Nguyễn Quỳnh Anh.”
“Anh làm gì thế?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn tay mình, lắc lắc hai cái, cố gắng hất tay anh ra ra.
Nhưng mà tay anh giống như được làm bằng sắt hay chì vậy, hất không ra, ngược lại còn dùng sức siết chặt tay cô hơn.
Kỳ lạ là cô lại không cảm thấy đau.
“Nguyễn Quỳnh Anh, nếu tôi không đính hôn với Tô Hồng Yên, cô sẽ vui sao?” Trần Vĩnh Hải xoay người, nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm.
Nguyễn Quỳnh Anh ngẩn người, lập tức cười nhạo, “Trần Vĩnh Hải, anh đã đính hôn với Tô Hồng Yên, bây giờ hỏi tôi vui hay không làm cái gì? Nghe anh nói như vậy giống như nghĩ là tôi muốn chia cắt các người thế.”
“Nguyễn Quỳnh Anh!” Trần Vĩnh Hải hô to tên cô, “Cô không thể trả lời tôi một cách nghiêm túc sao?”
“Trần Vĩnh Hải, tôi đã nghiêm túc trả lời anh rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh hướng nhìn đôi mắt của anh.
Trần Vĩnh Hải buông tay ra, “Thôi. Lấy cho tôi ly nước.”
Lại muốn uống nước?
Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa cổ tay, đi đến phòng bếp.
Cô tìm chiếc cốc duy nhất còn lại trong tủ, nhấc cái ấm nước trên bài nấu ăn lên mới phát hiện trong ấm không có nước!
Không còn cách nào khác, Nguyễn Quỳnh Anh đành phải đổ nước lạnh vào ấm, bắt đầu nấu nước.
Trần Vĩnh Hải chờ một lúc, không đợi cô từ phòng bếp đi ra mà đã đứng dậy đi vào “Nguyễn Quỳnh Anh, cô cố ý kéo dài thời gian đúng không?”
“Anh cảm thấy thế nào thì là thế ấy. Nếu anh không đợi được thì quay về biệt thự uống đi.” Nguyễn Quỳnh Anh trả lời, cũng không quay đầu lại.
Nghe lời cô nói, vẻ mặt Trần Vĩnh Hải khó chịu, nhưng lại không nói gì, chỉ đứng dựa vào cửa phòng bếp nhìn cô rửa chén.
“Trễ thế này cô mới ăn cơm?” Anh nhíu mày.
Nguyễn Quỳnh Anh rửa sạch chén bát rồi cất lại vào tủ, “Ăn khuya.”
“Tại sao tôi không biết cô còn có thói quen ăn khuya?” Trần Vĩnh Hải nhíu mày.
Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu, ánh mắt ảm đạm, châm chọc nhìn anh, “Anh thực sự hiểu tôi sao?”
Trần Vĩnh Hải không đáp hỏi lại, “Tôi còn chưa đủ hiểu cô sao?”
“Những gì anh biết về tôi là tôi tham lam hư vinh, nham hiểm xảo trá, thủ đoạn tàn nhẫn, có đúng không, Trần Vĩnh Hải.” Cô lau tay, treo chiếc khăn vào móc, không mặn không nhạt nói.
Trần Vĩnh Hải muốn nói rằng cô không phải là người như vậy.
Nhưng không biết vì sao, lần này anh phát hiện ra bản thân không nói nên lời.
“Còn đồ ăn khuya không? Cho tôi một bát.” Trần Vĩnh Hải lảng sang chuyện khác.
“Anh đói bụng à?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh một cái.
Trần Vĩnh Hải day day mi tâm “Buổi tối không ăn gì, chỉ uống chút rượu.”
Ở Tô gia, cha mẹ Tô Hồng Yên liên tiếp hỏi anh rốt cuộc khi nào thì mới đính hôn với Tô Hồng Yên.
Anh lười trả lời, uống cùng cha của Tô Hồng Yến mấy ly rồi tìm lý do rời đi.
Hiện tại dạ dày lại khó chịu vì đói, giống như bị lửa đốt vậy.
“Sao anh không về biệt thự ăn?” Nguyễn Quỳnh Anh nói, đôi mày thanh tú của cô nhíu lại, vẻ mặt hoài nghi.
Trần Vĩnh Hải hơi mất kiên nhẫn, đôi môi mỏng mấp máy “Nguyễn Quỳnh Anh, cô hỏi nhiều như vậy làm gì.”
“Anh nghĩ tôi muốn hỏi chắc?” Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi, sau đó mở cái lồng bàn ra “Trong này còn ít cháo thịt nạc, do Trần Cận Phong hầm, anh ăn không?”
“Trần Cận Phong?” Trần Vĩnh Hải nheo mắt trong tiềm thức, “Hình như cô vẫn chưa trả lời tôi, anh ta tới đây làm gì? Không phải là cô không gặp anh ta sao?”
Còn nữa. Tại sao Trần Cận Phong lại biết cô ở chỗ này?
Anh tốn rất nhiều công sức mới tìm ra địa chỉ của cô.
“Chuyện này hình như chẳng liên quan đến Trần Vĩnh Hải anh thì phải?” Nguyễn Quỳnh Anh không thoải mái ,cắn cắn môi dưới.
Trần Vĩnh Hải tiến lên từng bước: “Cô là của tôi…”
“Bây giờ tôi đã không còn là tình nhân của anh. Tôi và người khác có quan hệ gì, anh không có tư cách để hỏi!” Nguyễn Quỳnh Anh đánh gãy anh.
Trần Vĩnh Hải nuốt ba chữ “người phụ nữ”, nhìn chằm chằm cô, một lúc sau lại cười lạnh “Đấy chỉ là lời cô nói. Nhưng chỉ cần một ngày tôi không đồng ý, tôi sẽ không hủy hợp đồng!”
“Hợp đồng này không có giá trị pháp lý, muốn thì anh cứ giữ lại đi. Dù sao đối với tôi mà nói, nó… chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả, tiền tôi cũng sẽ trả lại cho anh.” Nguyễn Quỳnh Anh vừa nói vừa múc cháo, đưa cho anh.
Trần Vĩnh Hải chán ghét, nhằm mắt lại “Cô làm lại cho tôi.”
“Thích thì ăn không thích thì thôi!” Nguyễn Quỳnh Anh đặt bát xuống, đi ra khỏi phòng bếp.
Thấy cô nhanh chóng rời khỏi phòng bếp, Trần Vĩnh Hải không khỏi sốt ruột, chợt bắt lấy tay cô, gầm nhẹ, “Nguyễn Quỳnh Anh!”
Cô thật sự cứ như vậy mà đi sao?
Nguyễn Quỳnh Anh dừng bước, mặt hơi hơi nghiêng “Trần Vĩnh Hải, anh không thể im lặng một chút sao? Cách vách còn có người ở đấy.”
“Nếu muốn tôi im lặng thì cô nấu lại bữa tối cho tôi.” Trần Vĩnh Hải chỉ vào bếp, lạnh lùng nói: “Nếu không tôi sẽ đưa cô về biệt thự.”
“Anh uy hiếp tôi?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh, vẻ mặt không thể tin được. “
Trần Vĩnh Hải để hai tay vào túi quần, “Làm hay không?”
Nguyễn Quỳnh Anh thở sâu, nhắm mắt lại, xoay người trở về phòng bếp.
Khi đi ngang qua người đàn ông, cô tức giận phun ra hai chữ: “Tránh ra!”
Khóe miệng Trần Vĩnh Hải không tự chủ được mà cong lên, nhường lại vị trí chỗ bếp cho cô.
Nhìn Nguyễn Quỳnh Anh mặc tạp dề đang tìm thức ăn trong tủ lạnh, anh hỏi, “Cô định nấu gì cho tôi ăn?”
Nguyễn Quỳnh Anh không để ý tới anh.
Trần Vĩnh Hải hừ một tiếng, không nói gì.
Bầu không khí yên tĩnh trở lại.
Một lúc sau, anh nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh dọn hết cháo của Trần Cận Phong cùng với bát cháo lúc nãy cho vào tủ lạnh, dùng màng bọc thực phẩm bọc lại, sắc mặt anh chợt trầm xuống “Cô còn tính giữ lại?”