Một lát sau, cô lấy tay đập vào trán của mình một cái, cô cảm thấy mình đúng là bị điên rồi.
Làm gì có chuyện quỷ ám?
Sau khi mang dép xuống giường, Quỳnh Anh mở rèm cửa, nhìn cảnh đêm ở bên ngoài, sau đó đi xuống bếp lấy đồ ăn.
Vừa mới ăn xong thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?” Quỳnh Anh mặc áo khoác đi tới cửa.
“Quỳnh Anh, là tôi đây.” Ở ngoài cửa vang lên giọng nói dịu dàng của Trần Cận Phong.
Quỳnh Anh thả tay nắm cửa, lạnh lùng nói: “Anh tới đây làm gì? Sao anh lại biết tôi ở đây?”
“Đương nhiên là tôi có con đường thông tin của riêng mình.” Trần Cận Phong khẽ cười.
Con đường thông tin?
Quỳnh Anh cảm thấy có chút kỳ quái, không biết con đường thông tin của anh ta từ đâu mà biết cô đã rời khỏi biệt thự của Trần Vĩnh Hải và chuyển đến đây?
Rõ ràng, cô mới chuyển đến đây chưa đầy hai ngày.
Trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng trên mặt của Quỳnh Anh rất bình tĩnh, nói: “Xem ra có người cung cấp thông tin của tôi cho anh, đúng là có năng lực.”
Ngay cả hành động của cô cũng nắm rõ.
“Ha ha.” Trần Cận Phong cười hai tiếng, không có nói tiếp.
Quỳnh Anh kéo áo khoác lên: “ Anh đến tìm tôi có chuyện gì?”
“Có, tôi đến thăm cô một chút, thuận tiện tôi muốn nói xin lỗi với cô.” Giọng nói của Trần Cận Phong có chút áy náy.
Quỳnh Anh cười một cách mỉa mai: “Anh không cần phải xin lỗi, đã mất đi thì không thể trở về được, anh đi đi.”
“Quỳnh Anh, đừng có như vậy.” Trần Cận Phong bất lực cười khổ: “ Ngày đó, là tôi quá lo lắng, tôi tưởng tổng giám đốc Trần và những người đó đã đẩy cô xuống đất, cho nên dưới hoàn cảnh gấp gáp, mới không nhịn được nói chuyện cô mang thai ra, tôi…”
Những lời nói hối hận cùng với tiếng khóc vang lên ở ngoài cửa.
Quỳnh Anh vô cùng sửng sốt.
Anh ta thế mà lại khóc?
Cô bật màn hình lên nhìn, thấy Trần Cận Phong ở ngoài cửa, cô kinh ngạc đến nỗi mở to miệng ra.
Sao anh ta biến thành bộ dạng này?
Tóc rối bời, quần áo ở trên người có chút nhăn nhúm, cái cằm toàn là râu ria xồm xoàm, dưới mắt có vết thâm quầng, giống như là một con gấu trúc.
Cô đã không gặp anh ta hơn nửa tháng, anh ta đã trải qua những gì vậy?
“Anh đừng có khóc, sao anh lại khóc chứ?” Quỳnh Anh ôm trán, có chút đau đầu.
Cô vẫn còn chưa có khóc đâu.
“Quỳnh Anh, cô có thể mở cửa không?” Trần Cận Phong lau mặt, trong giọng nói có chút cầu xin: “Tôi thực sự rất muốn gặp cô.”
Vẻ mặt của Quỳnh Anh vẫn như cũ: “Chúng ta không có chuyện gì để gặp nhau đâu.”
Cô thực sự không có cách nào để tha thứ anh ta.
Thậm chí cũng không tin tưởng anh ta nữa, chắc chắn lúc đó là anh ta cố ý.
“Quỳnh Anh, cô thực sự không muốn nghe tôi giải thích sao?” Trần Cận Phong cúi đầu, lộ vẻ thất vọng.
Quỳnh Anh cắn môi: “Không phải là không muốn, mà là không cần giải thích nữa, anh đi đi.”
Nói xong, cô quay người, chuẩn bị trở về phòng khách.
Trần Cận Phong dường như nhận ra cô đã rời đi, đột nhiên thấp giọng cười: “Vậy nếu như tôi nói là tôi có tin tức về người đàn ông đeo khẩu trang, thì cô cũng không chịu mở cửa sao?”
“Cái gì?” Quỳnh Anh bỗng nhiên quay người lại.
Trần Cận Phong ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt có chút gian xảo: “ Quỳnh Anh, mở cửa đi.”
Quỳnh Anh siết chặt bàn tay lại, có chút do dự: “ Anh thực sự có tin tức về người đàn ông đeo khẩu trang sao? Nhưng mà sao anh lại có tin tức?”
“Tôi biết cô có hận thù với người đàn ông đeo khẩu trang, cho nên hơn nửa tháng nay, tôi vẫn luôn điều tra anh ta.” Trần Cận Phong trả lời, kính mắt phản chiếu.
Quỳnh Anh hít sâu một hơi, đặt tay lên nắm cửa rồi mở cửa ra.
“Anh đi vào...”
Cô còn chưa nói xong, Trần Cận Phong đã lấy ra một bình xịt nhỏ, xịt vào mặt của Quỳnh Anh.
Một mùi hương ập tới, đôi mắt của của Quỳnh Anh bắt đầu mờ đi, cơ thể lung lay, rồi ngã xuống.
Trần Cận Phong bước lên một bước, duỗi cánh tay ra ôm lấy cơ thể của cô: “Ngủ đi.”
Anh ta đưa tay ra vuốt trán của cô, sau đó vuốt cằm cô, rồi ôm ngang cô lên, đặt ở trên ghế sa lon.
Quỳnh Anh nhìn chằm chằm trần nhà, con mắt chớp mấy cái, cuối cùng hai mí mắt khép lại và cô hôn mê.
Trần Cận Phong ở trong phòng của cô lấy một tấm chăn, đắp cho cô, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh.
Anh ta lấy mắt kính xuống, khóe môi khẽ nhếch lên không rõ ý muốn, anh ta dùng mu bàn tay nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt của Quỳnh Anh, lẩm bẩm nói: “Ngủ đi, lúc tỉnh lại, cô sẽ không còn hận tôi nữa.”
Hai tiếng sau.
Quỳnh Anh tỉnh lại, xoa huyệt thái dương, trong đầu của cô cảm thấy như bị nghiêng ngả, mất thăng bằng, và còn rất nặng, giống như bị nhét thứ gì đó vào đầu.
Cô ngồi dậy, nhìn tấm chăn ở trên người, không khỏi kinh ngạc.
Tại sao cô lại ngủ trên ghế sa lon?
Không phải cô đang nói chuyện với Trần Cận Phong sao?
Mà Trần Cận Phong đâu rồi?
Quỳnh Anh quay cổ nhìn xung quanh: “Cận Phong?”
“Tôi ở đây.” Giọng của Trần Cận Phong vọng ra từ phòng bếp .
Quỳnh Anh vén chăn lên, mang dép rồi đi vào phòng bếp.
Trần Cận phong đang cầm một cái thìa ở trong nồi lật qua lật lại, nghe thấy tiếng bước chân, liền biết cô đang đến đây, cũng không quay đầu lại, nói: “Cô cứ đứng yên đi, một lát nữa là được rồi.”
“Anh đang nấu cháo?” Quỳnh Anh ngửi thấy mùi cháo thịt nạc ở trong nồi bốc lên.
Trần Cận Phong ừ một tiếng: “Đúng vậy, vừa rồi cô ngủ quên mất, mà tôi nghe thấy bụng cô kêu ùng ục, nên đi nấu một ít cháo, tôi tự tiện dùng phòng bếp, cô có cảm thấy phiền không ?”
“Không.” Quỳnh Anh lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi, vậy cô đi ra phòng khách chờ tôi đi.” Trần Cận Phong bỏ một ít muối vào trong nồi.
Quỳnh Anh nhìn phòng bếp hơi chật chội bèn đi ra ngoài.
Trong vòng vài phút, Trần Cận Phong bưng một bát cháo thịt nạc vào phòng khách.
Quỳnh Anh nhìn bộ dáng của anh, nhịn không được nở nụ cười: “Sao bộ dáng của anh lại biến thành như thế này?”
Trần Cận Phong đặt bát cháo ở trước mặt cô, lúc này mới trả lời một cách bất lực: “Nửa tháng này tôi quá bận rộn, ngày nào cũng có ca phẫu thuật, với lại tôi còn đang điều tra một số chuyện, cho nên không có thời gian thay quần áo và tắm rửa.”
“Anh điều tra chuyện gì?” Quỳnh Anh vừa ăn cháo vừa hỏi.
Trần Cận Phong trừng to con mắt: “Cô quên rồi, hai tiếng trước, lúc tôi đi vào đã nói với cô là tôi đang giúp cô điều tra về người đàn ông đeo khẩu trang.”
Quỳnh Anh dừng lại động tác húp cháo: “Tôi thực sự đã quên mất, không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi phát hiện hình như mình đã quên mất một chuyện gì đó, và còn không biết tại sao mình lại ngủ thiếp đi.”
Cô xoa mi tâm, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.
Trần Cận Phong rũ mắt xuống, làm cho người ta nhìn không rõ cảm xúc ở trong mắt anh ta: “Chắc cô ngủ đến mức không phân biệt được mọi chuyện, vậy tôi hỏi cô, cô có còn nhớ ai đem chuyện cô mang thai nói với tổng giám đốc Trần?”
Gương mặt của Quỳnh Anh lập tức lạnh đi, trong mắt mang theo một tia hận ý phun ra hai chữ: “Tô Hồng Yên!”
“Cô xem, mọi chuyện cô đều nhớ rất rõ, chính là cô mới ngủ dậy nên có chút không tỉnh táo thôi, được rồi, mau ăn đi.” Trần Cận Phong vừa cười vừa thúc giục.
Quỳnh Anh cảm thấy có lý, nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục ăn cháo.
Trần Cận Phong nhìn cô với vẻ mặt rất ôn hòa, nhưng sự ôn hòa này không chạm tới đáy mắt.
Trước đó ở bệnh viện, anh ta cũng đã nói với Trần Vĩnh Hải, chỉ cần anh ta muốn, thì hoàn toàn có năng lực khiến Quỳnh Anh không hận anh ta nữa.
Chỉ là nửa tháng này, Trần Vĩnh Hải luôn bảo vệ cô ở trong biệt thự, làm cho anh ta không gặp được cô nên không loại bỏ thù hận của cô đối với anh ta.
Cũng may cô đã chuyển ra ngoài, tối nay anh ta mới tìm được cơ hội thôi miên cô và làm xáo trộn ký ức của cô vào cuộc họp lúc đó, để cô ấy nghĩ rằng người đem chuyện cô mang thai nói với tổng giám đốc Trần là Tô Hồng Yên, bằng cách này cô sẽ không còn hận anh ta nữa, thay vào đó sẽ hận Tô Hồng Yên, đúng là một hòn đá giết hai con chim, thật tuyệt vời!
“Cận Phong, anh còn chưa nói cho tôi biết, anh đã điều tra được gì về người đàn ông đeo khẩu trang?” Ăn xong cháo, Quỳnh Anh đặt bát xuống và lau khóe miệng, khẩn trương hỏi.