Con ngươi của Nguyễn Quỳnh Anh bỗng co rụt lại: “Sao bà...”
“Sao tôi lại biết đúng không?” Lê Diệu Ngọc khoanh tay lại: “Ở bệnh viện tư nhân mà lần này cô đến khi bị sảy thai, có một người chị em thân thiết của tôi làm y tá ở đó, cô ấy đã nhìn thấy cô nên nói chuyện của cô cho tôi nghe. Còn về chuyện lần đầu tiên cô mang thai là do Trâm Anh đã nói với tôi, bốn năm trước nó đã nhìn thấy tờ xét nghiệm của cô.”
Hóa ra là như vậy!
Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt cây bút trong tay: “Bà nói những điều này có ý gì?”
“Không có ý gì cả, chính là nhắc lại chuyện đau lòng để khiến cô đau khổ mà thôi.” Bà ta vừa gảy móng tay vừa nói với giọng điệu đầy độc ác.
Nguyễn Quỳnh Anh, nếu như cô biết được cô mang thai hai đứa bé đều là con của kẻ thù, không biết liệu cô sẽ càng đau lòng hơn không.
Lê Diệu Ngọc vén tóc, trong mắt chợt thoáng qua vẻ giễu cợt.
Nguyễn Quỳnh Anh luôn cảm thấy bà ta đang có âm mưu gì đó, sắc mặt rất khó coi, rồi chỉ về phía cửa: “Cút!”
Cô phải công nhận rằng những lời của bà ta thực sự rất tàn nhẫn.
Bà ta bĩu môi “xùy” một tiếng rồi xoay người rời đi.
Bà ta vừa đi khỏi, cô ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt đã trở nên vô cùng tái nhợt, hô hấp cũng gấp gáp hơn.
Cô cố chịu đựng nỗi đau trong tim, vươn tay ra mở ngăn kéo, lấy thuốc mà trước đó đã để sẵn ở đây ra rồi nhét hai viên vào miệng, nước cũng không thèm uống mà trực tiếp nuốt xuống.
Tác dụng của thuốc nhanh chóng phát huy, hô hấp của Nguyễn Quỳnh Anh cũng dần ổn định lại, sắc mặt cũng dần trở nên hồng hào hơn đôi chú,t không còn tái nhợt như lúc trước nữa.
Nhưng trái tim vẫn còn đang rỉ máu.
Cô đưa tay lên che mắt lại, dựa vào lưng ghế rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Đến buổi trưa, Thư ký Diêm đánh thức cô: “Chủ tịch, cô không sao chứ?”
“Không sao.” Nguyễn Quỳnh Anh yếu ớt xua tay.
Thư ký Diêm nhìn thấy lọ thuốc đang đặt trên bàn, lại nhìn dáng vẻ mệt mỏi uể oải của cô, vừa đau lòng lại vừa lo lắng: “Chủ tịch, hay là cô quay trở về chung cư nghỉ ngơi một ngày đi.”
“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu đồng ý.
Cô rất rõ ràng sức khỏe của mình, mặc dù loại thuốc đó rất hiệu quả nhưng sẽ có tác dụng phụ gây buồn ngủ, khiến cho cả người đều trở nên không có sức lực.
Cô ở lại đây cũng không thể nào chống đỡ được, còn ảnh hưởng đến công việc của Thư ký Diêm nên dứt khoát trở về.
Thư ký Diêm đỡ Nguyễn Quỳnh Anh vào thang máy rồi nhường lại trợ lý và xe của mình cho cô, kêu trợ lý lái xe của anh ấy đưa cô trở về chung cư.
Sau khi lên xe, Nguyễn Quỳnh Anh cố gắng chống đỡ hai mí mắt đang sắp dính chặt vào nhau rồi dặn dò Thư ký Diêm: “Sau này đừng để cho Lê Diệu Ngọc lên tầng cao nhất nữa.”
Thư ký Diêm cau mày lại: “Lê Diệu Ngọc đã đến đây sao?”
“Ừ, đã đến ngay khi anh vừa đi ra không lâu.”
“Bà ta không làm gì cô chứ?” Thư ký Diêm căng thẳng hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh cười gượng gạo: “Không có, chỉ là chọc tức tôi mà thôi.”
“Vậy còn đỡ, cô đừng lo lắng, tôi sẽ dặn dò mọi người.”
“Còn có một chuyện nữa.” Vẻ mặt của cô trở nên nghiêm nghị và nặng nề hơn: “Thư ký Diêm, tôi muốn anh điều tra một chút cổ phẩn của Lê Diệu Ngọc có tăng lên hay không?”
“Cô muốn nói là bà ta đang thu mua cổ phần của các cổ đông khác đúng không? Nhưng cũng không đúng, lần trước bà ta đã tổn thất nhiều như vậy, trong tay hẳn là không có tiền mới đúng, huống chi công ty đã phát triển ổn định, giá trị của cổ phiếu hiện nay cũng đã tăng rất nhiều so với mấy tháng trước, bà ta lại không có nhiều tiền để thu mua, các cổ đông khác cũng không ngố,c sẽ không bán cho bà ta đâu.” Thư ký Diêm phân tích, ánh sáng phản chiếu qua cặp kính.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: “Ý tôi không phải là như vậy, tôi chỉ muốn biết liệu Trần Vĩnh Hải có chuyển nhượng lại năm phần trăm cổ phần đang nắm giữ trong tay cho Lê Diệu Ngọc hay không?”
“Tổng giám đốc Hải chuyển nhượng cổ phần cho bà ta làm gì, bây giờ họ không có quan hệ gì.”
“Anh đừng hỏi về chuyện này, tóm lại cứ điều tra đi.”
Thư ký Diêm gạt bỏ sự tò mò trong lòng, sau đó khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đưa kết quả cho cô, cô cứ về nghỉ ngơi trước đi, Lý Sơn, cậu đưa Chủ tịch về nhà an toàn đấy.”
Thư ký Diêm nói xong, đóng cửa xe lại cho cô.
Khi đến khu chung cư Nam Minh, Nguyễn Quỳnh Anh từ chối lời đề nghị đỡ của Lý Sơn, tự mình đi vào trong chung cư.
Cô thật sự không còn bao nhiêu sức lực, chân vừa đau lại vừa mềm nhũn, nên khi bước đi đều loạng choạng như thể say rượu vậy.
Người ra vào đều nhìn cô với ánh mắt kỳ quái.
“Cô ơi, để tôi đỡ cô nhé.” Đúng lúc này, một cô gái trông rất dễ thương bước tới với vẻ lo lắng.
Nguyễn Quỳnh Anh cố gắng mở mắt ra nhìn cô ta một lát: “Cám ơn, không cần đâu.”
“Nhưng tôi thấy cô đi đường không được vững, nhỡ đâu bị ngã thì Trần... bạn trai cô có thể sẽ đau lòng đấy.”
Cô gái đó nói đầy ẩn ý.
Nhưng cô đã hoàn toàn không nghe thấy, hiện tại trong đầu cô đã trở nên mơ hồ, chỉ muốn nằm xuống giường ngủ một giấc.
“Tôi lấy đâu ra bạn trai chứ.” Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy dở khóc dở cười.
Cô gái rất tự nhiên đỡ lấy cánh tay cô: “Vậy thì cô ở một mình, làm sao có thể chăm sóc được cho bản thân chứ, hay là để tôi đỡ cô, cô sống ở đâu vậy?”
Cô gái đó quá nhiệt tình nên Nguyễn Quỳnh Anh không từ chối nữa, nói ra tòa nhà và số phòng của mình cho cô ta.
Đôi mắt cô gái khẽ xoay chuyển rồi lặng lẽ ghi nhớ lại, sau đó đỡ cô đi về phía tòa nhà của Nguyễn Quỳnh Anh.
Khi cánh cửa được mở ra, cô gái từ chối lời mời vào uống cốc nước của Nguyễn Quỳnh Anh, xua tay nói: “Cô Quỳnh Anh, tôi đi trước nhé, tôi còn có chuyện phải làm nữa, cô chú ý nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong thì nhanh chóng chạy tới thang máy.
Nguyễn Quỳnh Anh nghi ngờ nhìn theo bóng lưng cô ta, luôn cảm thấy cô gái này có hơi kỳ lạ.
Còn chỗ nào kỳ lạ, bây giờ đầu óc cô đã nhão thành một đoàn rồi nên nói không rõ.
Cô xoa mặt khiến cho mình có thể tỉnh táo lại đôi chút, sau đó đóng cửa lại.
Vừa mới đóng cửa lại, cô gái lúc nãy vốn đã rời khỏi lại đi ra từ trong góc đối diện, trên tay vẫn còn đang cầm điện thoại: “Cô Quỳnh Anh hả, tôi gặp được cô Quỳnh Anh rồi.”
Đầu bên kia của điện thoại, Trần Vĩnh Hải buông chuột ra: “Sao cô ấy lại trở về sớm vậy?”
“Cô Quỳnh Anh có chút không thoải mái, uống thuốc nên buồn ngủ mới trở về sớm hơn.” Cô gái đè thấp giọng nói.
Trần Vĩnh Hải nhíu chặt mày lại: “Cô ấy khó chịu chỗ nào vậy?”
“Tôi không biết, cũng không dám hỏi, sợ cô ấy nghi ngờ tôi, nhưng chắc hẳn không có việc gì.”
“Được rồi, cô phải trông chừng cô ấy bất cứ lúc nào, cô có chuyện gì thì phải gọi ngay cho tôi, nếu như không có chuyện gì thì cũng đừng có xuất hiện ở trước mặt cô ấy để tránh bị phát hiện, ngoài ra buổi tối sẽ có người thay ca với cô.” Trần Vĩnh Hải lên tiếng nói.
Cô gái gật đầu: “Tôi biết rồi thưa cậu Vĩnh Hải.”
Sau đó cô ta nói lại địa chỉ của Nguyễn Quỳnh Anh cho anh biết, lúc này mới kết thúc cuộc gọi.
Trần Vĩnh Hải nhìn chằm chằm vào địa chỉ mà mình đã viết, đôi mày nhíu chặt dần giãn ra, ngay lập tức gọi một cuộc điện thoại.
“Chú Hoàng, sắp xếp đến đâu rồi?” Anh khẽ hỏi.
Quản gia Hoàng nhìn chiếc xe đẩy trước mặt mình, có chút dở khóc dở cười: “Đã mua xe đẩy về rồi, đầu bếp cũng đã sắp xếp xong xuôi, tôi cũng đã trao đổi với chung cư An Bình bên kia rồi, sau này chỉ có một nhà chúng ta bán đồ ăn sáng ở đó.”
Kể ra cũng buồn cười, sáng nay Trần Vĩnh Hải gọi điện cho ông ấy nhờ ông ấy tìm một đầu bếp, sau này sẽ đi bán đồ ăn sáng ở bên ngoài khu chung cư mà cô Quỳnh Anh sống, ông ấy nghe xong suýt chút nữa cho rằng anh điên rồi.
May là sau đó cậu Hải lại nói, là vì buổi sáng cô Quỳnh Anh mua đồ ăn sáng ở bên ngoài không được sạch sẽ nên mới làm như vậy, không những thế cậu Hải còn sắp xếp thêm hai người, sáng chiều luân phiên canh giữ ở khu chung cư, chuyên phụ trách theo dõi cô Quỳnh Anh và đảm bảo sự an toàn cho cô.
Cậu Hải đúng là rất chiều chuộng cô, nhưng một khi nhẫn tâm thì cũng thật sự rất tàn nhẫn.
“Vậy được rồi.” Anh “ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại.
Tô Hồng Yên bưng ly cà phê, đẩy cửa bước vào: “Vĩnh Hải, ai gọi tới vậy?”
“Chú Hoàng.” Trần Vĩnh Hải buông điện thoại xuống rồi hờ hững đáp lại một câu.
Tô Hồng Yên bỗng nhiên mỉm cười rồi đưa cà phê cho anh.
Anh nhấp một ngụm, lập tức cau mày lại.
“Vĩnh Hải, sao vậy?”
“Quá ngọt rồi!”
“Không phải chứ, em chỉ bỏ nửa viên đường thôi.” Cô ta không dám tin, giành lấy ly cà phê trong tay anh rồi uống thử một ngụm.
Cánh môi mỏng của anh bỗng chốc mím thành một đường thẳng, trong mắt thoáng lộ ra một chút không vui cùng ghét bỏ.