Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy toàn thân lạnh toát, cô ôm chặt lấy cơ thể mình, cuộn người thành một cục mà khóc thật đau lòng.
Chiếc khăn trải giường bị nước mắt của cô thấm ướt nhẹp.
Cô thực sự rất căm hận!
"A a a!" Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt khăn trải giường kêu từng tiếng sắc nhọn, đôi mắt cô ngập tràn sự tức giận.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ như thế này. Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy thế giới mà cô từng được biết đang trở nên méo mó, biến thành một tấn bi kịch!
Đoạn trí nhớ bị cô quên lãng lại hiện về, lúc Nguyễn Quỳnh Anh bị người đàn ông đeo khẩu trang đẩy xuống cầu thang, người đàn ông đeo khẩu trang đó đã nói với cô những lời cực kỳ ác ý.
Mãi đến bây giờ cô vẫn không thể nào quên nổi!
Lúc đó, người đàn ông đeo khẩu trang nắm chặt lấy bờ vai cô, hung dữ nói với cô: "Cô là Nguyễn Quỳnh Anh đúng không? Xin lỗi cô, vốn dĩ tôi cũng không muốn ra tay với cô đâu, nhưng tại sao cô không ở bên ai mà lại ở bên cạnh Lương Vĩnh Hải chứ? Tôi có thù với gia đình của Lương Vĩnh Hải, nhưng tôi không thể trả thù bọn chúng được, vì vậy tôi chỉ còn cách ra tay với cô mà thôi. Tôi muốn Lương Vĩnh Hải cũng nếm thử cảm giác đau khổ khi mất đi người thân yêu nhất của mình, muốn các người yêu nhau nhưng cũng căm hận nhau!"
Người đàn ông đeo khẩu trang nói xong thì đẩy cô xuống cầu thang.
Trước khi hôn mê, Nguyễn Quỳnh Anh đã nhìn thấy ánh mắt sung sướng của người đàn ông đó.
Bởi vậy, cô có thể biết rằng cô không hề có thù hằn gì với người đàn ông đeo khẩu trang, cô rơi vào âm mưu của người đàn ông đó, mất đứa con đầu lòng của mình, tất cả những thứ đó đều bởi vì Trần Vĩnh Hải, bởi vì nhà họ Trần bọn họ!
"Cô Quỳnh Anh..." Quản gia Hoàng gõ cửa rồi vào phòng, ông ấy đang cầm một ly nước.
Cậu Hải bảo ông ấy bưng lên đây.
"Tại sao..." Nguyễn Quỳnh Anh thấp giọng lầm bầm.
Quản gia Hoàng vô thức bước nhẹ lại: "Cô Quỳnh Anh, cô đang nói gì thế?"
Nguyễn Quỳnh Anh bật dậy từ trong chăn: "Chú Hoàng, chú nói xem, tại sao tôi lại phải gánh chịu nhiều đau khổ như thế giúp Tô Hồng Yên chứ?"
"Cái gì cơ?" Quản gia Hoàng ngẩn người hồi lâu, ông ấy không hiểu rõ ý của cô.
Nguyễn Quỳnh Anh ngồi trên giường, sắc mặt mặt cô trở nên lạnh lẽo: "Chú Hoàng, chú có thể nói cho tôi nghe tại sao năm đó Vĩnh Hải lại đổi họ của mình, bỏ nhà ra đi không?"
"Chuyện này..." Quản gia Hoàng đặt ly nước lên bàn, vẻ mặt hơi khó xử: "Tôi không thể nói chuyện này cho cô biết được."
"Đương nhiên chú không thể nói được, vì anh ấy bỏ nhà đi để tìm người thay thế Tô Hồng Yên." Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh nhếch lên một nụ cười lạnh lùng mà trào phúng.
Quản gia Hoàng gãi gãi đầu: "Người thay thế ư?"
Quản gia Hoàng nhớ tới chuyện Nguyễn Quỳnh Anh hiểu lầm mình là người thay thế cho Tô Hồng Yên, Quản gia Hoàng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Cô Quỳnh Anh, cô hiểu lầm rồi, năm đó cậu chủ bỏ nhà ra đi không phải để tìm người thay thế gì đâu, mà vì cậu chủ đã nảy sinh mâu thuẫn lớn với ông chủ, vì vậy nên..."
"Chú Hoàng, chú đừng ngụy biện giúp anh ấy. Nếu anh ấy không tìm người thay thế thì sao lúc đó anh ấy lại tiếp cận tôi? Không phải là vì vẻ ngoài tôi rất giống với Tô Hồng Yên sao? Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt tay, căm hận nói.
Quản gia Hoàng lắc đầu: "Không phải đâu."
"Chú Hoàng, chú có biết mối thù nhà họ Trần có thù oán với một người đàn ông đeo khẩu trang không?" Nguyễn Quỳnh Anh quẹt mũi hỏi ông ấy.
Quản gia Hoàng sờ sờ cằm: "Có, tôi từng nghe cậu Hải nói rồi."
Vừa mới mấy tháng trước thôi.
"Vậy có lẽ chú không biết bốn năm trước người đàn ông đeo khẩu trang đó đã làm gì với tôi đâu nhỉ?" Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi.
Quản gia Hoàng ngỡ ngàng: "Tên đó đã làm gì cô?"
Bốn năm trước à? Không phải người đàn ông đeo khẩu trang đó mới xuất hiện cách đây mấy tháng sao?
Nguyễn Quỳnh Anh đặt tay lên bụng mình, siết chặt tay lại: "Không quan trọng nữa rồi, trước đây tôi nghĩ rằng Trần Vĩnh Hải tìm một kẻ thay thế như tôi để chọc tức Tô Hồng Yên. Nhưng hôm nay tôi đã suy nghĩ cẩn thận lại, thật ra vẫn còn một nguyên nhân nữa. Lúc người đàn ông đeo khẩu trang đó làm tổn thương tôi có nói với tôi rằng, nhà họ Trần làm anh ta mất đi người thân yêu nhất, vậy nên anh ta cũng muốn Trần Vĩnh Hải cảm nhận cảm giác này."
Nói đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, giấu đi sự căm giận và đau đớn trong mắt mình, cô thở dài, tiếp tục nói: "Có lẽ người đàn ông đeo khẩu trang thấy tôi ở bên cạnh Trần Vĩnh Hải nên cho rằng tôi chính là người yêu của anh ấy, vì vậy anh ta đã hãm hại tôi. Nhưng từ đầu Trần Vĩnh Hải tiếp cận tôi, ở bên tôi có lẽ là vì muốn bảo vệ Tô Hồng Yên, cố ý khiến người đàn ông đeo khẩu trang hiểu lầm rằng tôi mới chính là người Trần Vĩnh Hải yêu."
"Không phải đâu cô Quỳnh Anh, cô hiểu lầm rồi. Cậu Hải chưa từng coi cô là kẻ thay thế gì cả, hơn nữa bốn năm trước chúng tôi không biết ai là người đàn ông đeo khẩu trang, mấy tháng nay tên đó mới xuất hiện thôi mà." Quản gia Hoàng vội vã giải thích.
Ông ấy không biết sao cô lại có những suy nghĩ này.
Hơn nữa, nếu theo lời cô nói thì bốn năm trước người đàn ông đeo khẩu trang không hề xuất hiện trước mặt cậu Hải mà lại gặp cô, hơn nữa còn làm chuyện gì đó với cô.
Chuyện này có lẽ còn sâu xa hơn nhiều so với tưởng tượng!
Quản gia Hoàng lập tức bắt đầu cảm thấy lo lắng.
"Thôi đi, lúc nào xuất hiện cũng chẳng liên quan gì cả." Nguyễn Quỳnh Anh đưa tay lau sạch giọt nước mắt trên mặt mình.
Sau đó cô nhếch miệng, nở một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng với Quản gia Hoàng: "Bởi vì kẻ thù của nhà họ Trần các người mà tôi đã chịu sự đau đớn, dày vò nhất cuộc đời mình. Bây giờ tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Trần nữa, tôi muốn đi khỏi đây, trốn thật xa, nếu không ai mà biết được có ngày tôi không bị nhà họ Trần các người hành hạ cho chết, thì cũng bị kẻ thù của nhà họ Trần giết chết một cách âm thầm."
"Cô Quỳnh Anh..." Quản gia Hoàng chép miệng, cổ họng trở nên khô khốc.
Nguyễn Quỳnh Anh bụm mặt, nói với giọng sợ hãi: "Chú Hoàng, tôi rất sợ! Tôi không sợ chết, nhưng tôi sợ mình sẽ bị hành hạ đến chết. Rõ ràng, rõ ràng tôi chỉ biết một Lương Vĩnh Hải giấu diếm tên thật của mình thôi. Tại sao tôi lại gặp những chuyện như thế này chứ? Chú Hoàng, chú nói cho tôi biết đi, tại sao lại thế này?"
"Tôi..." Quản gia Hoàng đang định nói thì một tiếng đấm tường vang lên ngoài cửa.
Nguyễn Quỳnh Anh buông thõng tay xuống, nhìn về phía cửa với Quản gia Hoàng.
Bên ngoài cửa phòng lộ ra một góc áo, có vẻ như là âu phục. Không cần nói cũng biết người đang đứng ngoài cửa là ai.
Ánh mắt của Nguyễn Quỳnh Ánh lóe lên, cô rũ mắt xuống rồi không hề thay đổi sắc mặt mà xoay người, đưa lưng về phía cửa.
Quản gia Hoàng cười khan: "Chắc là người giúp việc đang quét dọn hành lang thôi, cô Quỳnh Anh, tôi ra thử xem sao nhé."
Nói xong, Quản gia Hoàng ra cửa rồi rời khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại.
"Cậu Hải, cậu tới từ lúc nào vậy?" Quản gia Hoàng hạ giọng, ông ấy không nhìn rõ nét mặt của Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải nắm hai tay thành nắm đấm, thờ ơ trả lời: "Tới được một lúc rồi."
"Những lời vừa nãy, cậu nghe thấy hết rồi ạ?" Quản gia Hoàng nhìn thoáng qua cửa phòng.
Trần Vĩnh Hải ừ một tiếng, giọng nói vừa lạnh lẽo vừa trầm thấp.
Quản gia Hoàng thở dài: "Nếu cậu Hải đã nghe hết rồi thì cậu thấy cô Quỳnh Anh nói có phải sự thật không?"
"Chú nói phần nào?" Trần Vĩnh Hải liếc mắt nhìn ông ấy.
Quản gia Hoàng chần chừ một hồi rồi nói: "Là sự xuất hiện của người đàn ông đeo khẩu trang từ bốn năm trước, hơn nữa tên này còn hãm hại cô Quỳnh Anh."
"Vậy chú nghĩ là thật hay giả?" Trần Vĩnh Hải vẫn không đáp mà còn hỏi lại.
Quản gia Hoàng suy nghĩ một hồi: "Tôi cảm thấy chắc là chuyện có thật đó. Cô Quỳnh Anh không nói dối, sự đau khổ của cô ấy không phải là diễn, có thể thấy được người đàn ông đeo khẩu trang thật sự đã làm chuyện gì tổn thương đến cô ấy từ bốn năm trước. Nhưng mà theo tài liệu của cậu Hải điều tra được thì cô Quỳnh Anh vốn luôn ở dòng họ Hy Nhĩ, bởi vậy thực sự tôi cảm thấy khá là mờ mịt."
"Vậy thì điều tra lại xem." Trần Vĩnh Hải rũ mắt, thờ ơ nói.
"Lỡ như kết quả điều tra lại khác với những gì mà cô Quỳnh Anh nói thì sao?" Quản gia Hoàng nhìn anh.
Trần Vĩnh Hải mím môi, nở nụ cười châm biếm: "Vậy thì có nghĩa là Nguyễn Quỳnh Anh đang nói dối."
"Không, tôi nghĩ rằng cô Quỳnh Anh có lẽ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cậu Hải đâu." Quản gia Hoàng chân thành nói.