Trần Vĩnh Hải không hề bị lung lay, vầng trán tựa vào bả vai của cô: "Đừng đẩy, tôi đau đầu!"
Nguyễn Quỳnh Anh vờ như không nghe thấy, vẫn đẩy mạnh anh ra.
Cảm giác được sự chống cự mạnh mẽ của cô, trong lòng Trần Vĩnh Hải cực kỳ không vui, đi cùng với sự buồn bực, còn có cảm giác chua xót không nói nên lời.
"Cho tôi tựa một chút." Anh dứt khoát giang tay ôm lấy cô.
Tư thế này, cả người Nguyễn Quỳnh Anh đều bị anh ôm trọn vào lòng, đôi tay đặt trước lồng ngực của anh, lại càng không thể đẩy anh ra.
"Trần Vĩnh Hải, anh buông tôi ra!" Cả người Nguyễn Quỳnh Anh giãy dụa, kêu lên.
Bàn tay vòng qua đằng sau ôm lấy cô của Trần Vĩnh Hải chuyển sang mông cô, vỗ mạnh một cái: "Yên lặng chút đi, đừng nhúc nhích!"
"Anh!" Nguyễn Quỳnh Anh bị đánh mà ngỡ ngàng, đôi mắt trợn tròn.
Anh lại dám đánh mông cô?
Lúc nhận thức được điều này, gương mặt nhỏ xinh của Nguyễn Quỳnh Anh đỏ ửng lên, vừa tức vừa giận: "Trần Vĩnh Hải, anh là đồ vô liêm sỉ!"
Trần Vĩnh Hải nở nụ cười trầm thấp: "Như vậy là vô liêm sỉ?'
Anh ôm cô siết chặt trong lồng ngực của mình, chặt chẽ đến nỗi không còn một kẽ hở.
Nguyễn Quỳnh Anh cảm nhận được rất rõ, có vậy gì đó đang chọt vào mình.
Mới đầu cô ngờ ngợ một giây, sau đó lại nhanh chóng hiểu ra, ngơ ngẩn cả người, chớp mắt trong đầu đều trống rỗng.
"Trần Vĩnh Hải, anh lại..." Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi dưới, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận và xấu hổ.
Anh lại có phản ứng!
Biết cô muốn nói tới cái gì, ánh mắt Trần Vĩnh Hải hơi tối xuống, giọng nói khàn khàn: "Vì thế nên tôi mới kêu cô đừng nhúc nhích!"
"Anh..." Nguyễn Quỳnh Anh tức muốn chết, hít sâu mấy lần liên tiếp mới gắng gượng dằn xuống được lửa giận: "Không phải anh đau đầu sao? Đau đầu mà còn có phản ứng với một người toàn thân toàn là mùi thuốc như tôi nữa sao? Anh Vĩnh Hải đúng là làm cho người ta phải nhìn bằng một cặp mắt khác đấy."
Nghe thấy sự chế giễu của cô, sự u tối trong ánh mắt của Trần Vĩnh Hải hoàn toàn biến mất, hóa thành sự lạnh lùng cực độ.
Anh đẩy cô ra, vẻ mặt tràn đầy sự châm biếm không hề giấu diếm: "Chẳng qua chỉ là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông mà thôi, cô nghĩ là tôi có phản ứng với cô à?"
Nguyễn Quỳnh Anh cụp mi xuống, cười lạnh: "Thế à, vậy thì tốt, tôi kêu cô Hồng Yên tới cho anh nhé!"
Cô lấy điện thoại di động ra, dưới ánh nhìn khó hiểu của Trần Vĩnh Hải, bấm số điện thoại của Tô Hồng Yên.
Lúc Tô Hồng Yên nhận được cuộc gọi của cô, còn rất ngạc nhiên: "Cô Quỳnh Anh, tôi cũng đang định tìm cô đây."
"Trước tiên khoan gấp đã, có chuyện gì lát nữa nói sau, bây giờ tôi muốn nói một chuyện cho cô Hồng Yên biết." Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trần Vĩnh Hải, suy nghĩ một lát, dứt khoát mở loa ngoài.
Trong phút chốc, khắp cả phòng ăn đều nghe rõ mồn một giọng nói của Tô Hồng Yên: "Cô Quỳnh Anh muốn nói cho biết chuyện gì vậy?"
"Không phải chuyện to tát gì, chỉ là bây giờ anh Vĩnh Hải cần cô, cô sang đây một lát đi." Nguyễn Quỳnh Anh vừa nói vừa chuyển tầm nhìn tới một nơi nào đó trên người Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải siết chặt nắm đấm, cánh tay khẽ run, cực kỳ tức giận: "Nguyễn, Quỳnh, Anh!"
Sao cô lại dám như vậy chứ!
"Anh Hải, anh đang ở đó sao?" Đầu dây bên kia, nghe được giọng nói của Trần Vĩnh Hải, Tô Hồng Yên bỗng nhiên ngừng lại hành động lắc lắc ly rượu vang, trong mắt lóe lên sự hoảng hốt, sau khi hoảng hốt lại cực kỳ vui mừng.
May là ban nãy không nói thẳng ra những lời muốn nói, nếu không đã bị anh nghe thấy rồi.
Nhưng con ả Nguyễn Quỳnh Anh này lại gọi điện cho cô ta ngay trước mặt của anh Hải, suýt chút nữa làm cô ta sập bẫy rồi.
Trần Vĩnh Hải không thèm để ý tới Tô Hồng Yên, anh hung dữ trừng Nguyễn Quỳnh Anh, giống như muốn giết cô tới nơi.
Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh hơi sợ hãi, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, cô quay đầu, cố gắng ép mình không nhìn người đàn ông kia, nói với đầu dây bên kia điện thoại: "Cô Hồng Yên mau tới đây đi, anh Vĩnh Hải đang chờ cô đấy..."
Hét lên một tiếng đau đớn, Trần Vĩnh Hải bóp cổ của cô, giật lấy điện thoại di động trên tay cô, hung hăng nện chiếc điện thoại xuống đất.
Bộp!
Điện thoại di động vỡ tan nát thành nhiều mảnh, hoàn toàn hỏng mất!
"Anh Hải, anh Hải?" Bên kia đầu dây điện thoại, hai tay Tô Hồng Yên cầm điện thoại di động, vẻ mặt lo lắng gọi.
Gọi vài tiếng nhưng không ai trả lời, cô ta đưa điện thoại động ra trước mặt, nhìn nhìn, sau mới phát hiện ra cuộc gọi đã bị cúp mất rồi.
Trước khi cúp máy, hình như cô ta loáng thoáng nghe được tiếng hét của Nguyễn Quỳnh Anh.
Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Nét mặt căng thẳng, Tô Hồng Yên vội vàng thay quần áo, xách túi đi ra ngoài, chạy về phía biệt thự của Trần Vĩnh Hải.
Nguyễn Quỳnh Anh sống hay chết, cô ta chẳng thèm đoái hoài tới.
Cô ta chỉ lo lắng cho Trần Vĩnh Hải mà thôi, ban nãy Nguyễn Quỳnh Anh nói Trần Vĩnh Hải đang cần cô ta, cũng không biết là có phải anh đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Nghĩ tới đây, Tô Hồng Yên nhấn chân ga tới mức cao nhất, cô ta vừa điều khiển vô lăng, vừa cầm điện thoại di động để sát bên tai, gọi điện cho Trần Vĩnh Hải.
Nghe thấy điện thoại di động trong túi reo lên, Trần Vĩnh Hải không thèm quan tâm, siết chặt cổ của Nguyễn Quỳnh Anh: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô biết cô mới vừa làm gì không?"
Nguyễn Quỳnh Anh bạnh mặt nhìn anh: "Tôi biết."
"Biết mà cô còn làm?" Trần Vĩnh Hải quát lên.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi hơi khó thở, vành mắt ửng lên, loang loáng nước mắt: "Chính vì biết cho nên tôi mới làm, không phải anh yêu Tô Hồng Yên hay sao? Tôi kêu cô ta tới dập lửa cho anh, không phải là chuyện rất bình thường hay sao?"
"Cô nói cái gì?" Tay Trần Vĩnh Hải dần thả lỏng, có hơi ngơ ngác.
Cơ thể Nguyễn Quỳnh Anh trượt dài xuống từ trên tường, ôm chặt cổ, ngồi trên mặt đất lạnh lẽo không ngừng ho khan, ho như muốn nôn cả tim phổi ra ngoài, ảnh hưởng tới vết mổ trên bụng cũng đau đớn theo.
Bấy giờ Trần Vĩnh Hải mới tỉnh táo lại, vẻ mặt phức tạp cúi đầu, nhìn xuống đỉnh đầu của cô: "Cô vừa nói, tôi yêu Hồng Yên?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Nguyễn Quỳnh Anh giơ tay lên che đi đôi mắt đong đầy nước mắt.
Trong đôi mắt kia chất chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Có tự giễu, có oán hận, có tức giận, còn có... Hận!
Những cảm xúc này như mũi kim đâm thẳng vào mắt Trần Vĩnh Hải, cũng làm cho con tim của anh co rút đau đớn.
Đặc biệt là nỗi hận của cô, còn nồng đậm hơn mấy hôm trước nhìn thấy trong phòng bệnh, càng làm cho anh khó có thể chấp nhận được!
Trần Vĩnh Hải đấm một đấm lên bức tường trên đỉnh đầu của Nguyễn Quỳnh Anh, gầm nhẹ vì tức không chịu nổi: "Nguyễn Quỳnh Anh, tôi nói với cô là tôi yêu Tô Hồng Yên khi nào hả?"
"Anh chưa bao giờ nói nhưng đây chính là sự thật, hành động của anh đã chứng minh hết tất cả, anh yêu Tô Hồng Yên, yêu tới mức đem tôi ra làm người thay thế cho cô ta!" Nguyễn Quỳnh Anh cũng hét lên thật to.
Giây phút này, cô cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
Cần gì phải giấu diếm những thứ này trong lòng chứ, như thế chỉ có mình cô khó chịu mà thôi.
Trái lại cũng không còn sống được bao lâu nữa, nhân dịp này, thẳng thắn nói ra những lời muốn nói, nói hết tất cả những lời muốn nói.
"Cô nói tôi đem cô ra làm người thay thế cho Hồng Yên?" Môi mỏng của Trần Vĩnh Hải khẽ hé mở, trong ánh mắt lóe lên sự không thể tin nổi.
Nguyễn Quỳnh Anh hít sâu một hơi, cười nhạo nói: "Trần Vĩnh Hải, anh đang giả ngu với tôi à?"
"Cô không thể nói chuyện đàng hoàng một chút được sao?" Trần Vĩnh Hải cắn răng nói.
Cô gái người, bây giờ vừa mở miệng ra là làm cho người ta tức muốn chết.
Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi: "Xin lỗi anh Hải, bây giờ tôi thật sự không thể nào nói chuyện đàng hoàng với anh được, vừa nghĩ tới chuyện tôi làm người thay thế trong suốt bao năm qua, tôi chỉ thấy mắc ói mà thôi."
Trước đây là cô khờ dại, vì yêu anh cho nên mới tình nguyện làm người thay thế, làm người tình, bởi vì cô thấy như vậy thì có thể ở bên cạnh anh, mỗi ngày nhìn thấy anh, cho dù anh hận cô, căm ghét cô cũng chẳng sao cả.
Nhưng rốt cuộc thì sao chứ, cô nhận lại được cái gì? Nhục nhã, châm biếm...
Mãi cho đến khi mất đi đứa bé, cô mới hoàn toàn tỉnh ra, thật ra cô vẫn đang sỉ nhục bản thân mình.
"Mắc ói?" Trần Vĩnh Hải kéo Nguyễn Quỳnh Anh từ trên đất dậy, đẩy tới trước mặt mình: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô thử nói lại xem, sao tôi lại đem cô ra làm người thay thế chứ?"
Anh nhớ là lúc trước cô từng nói mình xem cô là người thay thế.
Nhưng lại không nói ra anh xem cô là người thay thế của ai. Bây giờ mới biết được, ở trong mắt cô, anh chỉ xem cô như người thay thế của Tô Hồng Yên, nhưng cô cũng không nghĩ lại, anh không yêu Tô Hồng Yên thì xem cô là người thay thế của Tô Hồng Yên làm gì.
Trần Vĩnh Hải cực kỳ tức giận, trong đầu lại nhói đau từng cơn giống như sắp nổ tung rồi.
"Được, nếu anh Hải anh đã nói như vậy thì tôi cũng không ngại vạch ra bức màn này." Nguyễn Quỳnh Anh lau nước mắt, nở nụ cười lạnh.