Anh nói thẳng, nói xong liền bước vào thang máy.
Xem bộ dạng, rõ ràng là đang cố ý đợi cô.
Nguyễn Quỳnh Anh nghi ngờ một lúc, cũng không hỏi đến phòng sách làm gì, bước nhanh theo anh lên trên.
Trong thang máy, Trần Vĩnh Hải ấn giữ nút mở cửa, thấy cô vào rồi mới thả tay ra.
Cửa thang máy chầm chậm đóng lại.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng trong góc, đầu hơi cúi xuống, cũng không nói gì.
Trần Vĩnh Hải nhìn cô một cái, môi mỏng khẽ động: "Mấy hôm nay ngày nào Trần Cận Phong cũng đến bệnh viện tìm cô sao?"
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, “ừ” một tiếng coi như trả lời.
"Tại sao không gặp anh ta?" Trần Vĩnh Hải hỏi.
Không phải bọn họ rất thân thiết sao?
Nguyễn Quỳnh Anh vén sợi tóc rơi trên mặt, giọng nói nhàn nhạt: "Không có gì đáng đề gặp cả."
"Ha, nếu ngày trước cô nghĩ được như vậy, tôi cũng không đến mức hay tức giận với cô." Trần Vĩnh Hải vê đầu ngón tay.
Giọng nói anh như đang châm biếm, nhưng cẩn thận nghe lại nghe ra có chút vui vẻ bên trong.
Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh kì lạ nhìn anh: "Anh tức giận với tôi, nào có phải là vì Trần Cận Phong."
Anh căn bản cứ động tí là tức giận.
Mà đến cả nguyên nhân anh tức giận, cô cũng biết rất ít.
Trong lúc nói chuyện, đã đi đến tầng ba.
Trần Vĩnh Hải mím môi bước ra khỏi thang máy trước.
Nguyễn Quỳnh Anh yên lặng đợi một lát, rồi mới nhấc chân bước ra theo.
Vừa vào phòng sách, cô đã hỏi thẳng: "Anh Hải, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Trần Vĩnh Hải kéo ngăn tủ, lấy ra một phần tài liệu: "Cô qua đây xem cái này."
Nguyễn Quỳnh Anh không động đậy, thậm chí còn không nhìn qua phần tài liệu đó lấy một cái, chỉ cười nhạo nói: "Nếu lại là tài liệu điều tra gì đó, tôi nghĩ không cần thiết đâu."
Gân xanh trên trán giật giật, khuôn mặt Trần Vĩnh Hải đen lại: "Trong đầu cô chỉ có tài liệu điều tra thôi sao?"
"Không phải trong đầu tôi có, mà là anh Hải anh thương hay điều tra tôi, không phải sao?" Nguyễn Quỳnh Anh nâng mắt, lẳng lặng nhìn anh.
Điều tra tới tới lui lui, lại bị người khác bỡn cợt, điều tra ra một vài lời nói xấu.
Nghe cũng thực buồn cười!
Nghe ra trong giọng cô có sự châm biếm, khuôn mặt Trần Vĩnh Hải phủ lên một tầng lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo, khiến người ta không dám nhìn thẳng: "Nếu cô không làm, sao tôi phải điều tra?"
"Anh nói sao cũng được, tôi hơi mệt rồi, muốn quay về phòng." Nguyễn Quỳnh Anh hơi cúi người, sau đó quay người rời đi.
"Cô đứng lại cho tôi!" Trần Vĩnh Hải đá một cái vào bàn sách, phát ra tiếng kêu, máy tính trên mặt bàn cũng bị lắc lư theo.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng bị tiếng động lớn này dọa cho cả người run rẩy, khuôn mặt trắng bệch quay đầu lại.
Ánh mắt Trần Vĩnh Hải lạnh lẽo dán lên người cô: "Mấy ngày nay cô càng ngày càng lớn gan rồi đấy."
Nguyễn Quỳnh Anh nuốt nước miếng, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại: "Trải qua bất hạnh trong đời người, tôi nghĩ bất kể ai cũng sẽ thay đổi chút nhỉ."
Chuyện mất đi đứa con khiến cô ý thức được rằng, bản thân mình yếu đuối đến mức nào.
Trần Vĩnh Hải mạnh mẽ kéo cô vào phòng phẫu thuật, cô lại không có cách nào cả, hoàn toàn không thể phản kháng.
Cũng từ khoảnh khắc đó, cô càng muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng mạnh mẽ không phải đạp cái là có, cô cũng chỉ có thể ngụy trang bản thân, dùng bộ dạng lạnh lùng, cái gì cũng không quan tâm để bảo vệ bản thân.
"Sự thay đổi của cô là đang chọc giận tôi." Trần Vĩnh Hải cong môi, không hề che dấu sự xem thường trong mắt. "Nguyễn Quỳnh Anh, cô thật sự quá ngu ngốc, cô làm như vậy chỉ chọc giận tôi thôi, có biết không?"
"Tôi biết." Nguyễn Quỳnh Anh mím môi.
Nhưng cô không quan tâm điều đó.
Nhìn trong mắt Nguyễn Quỳnh Anh lộ ra vẻ không quan tâm khiến trong lòng Trần Vĩnh Hải có chút khó chịu, một ngọn lửa vô duyên vô cớ bùng lên.
Nhưng nghĩ đến gì đó, anh lại nắm quyền, ép sự tức giận xuống: "Mau qua đây kí tên đi!"
Ngón tay Trần Vĩnh Hải chỉ chỉ vào tài liệu vừa rồi.
Đôi mắt ảm đạm của Nguyễn Quỳnh Anh có thêm ánh sáng: "Không phải tài liệu điều tra sao?"
"Tôi chưa từng nói đó là tài liệu điều tra!" Trần Vĩnh Hải phun từng chữ qua kẽ răng.
Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu, trong mắt nghi hoặc: "Vậy là cái gì?"
"Cô không biết qua đây xem sao?" Người đàn ông gào lên.
Nguyễn Quỳnh Anh ngưng lại một chút, vẫn là bước qua đó.
Vừa bước đến trước bàn sách, Trần Vĩnh Hải liền lật tài liệu đó ra.
Nội dung trên bản tài liệu, khiến trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc không thôi, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn anh: "Anh Hải, anh có ý gì?"
Trần Vĩnh Hải cầm bút đưa cho cô: "Đây là cổ phần Tập đoàn Nguyễn thị trong tay tôi, bây giờ toàn bộ đều chuyển sang cho cô, tôi đã nói sẽ bồi thường cho cô, chính là cái này."
Nguyễn Quỳnh Anh không nhận bút, ngược lại đóng tài liệu lại, đẩy về trước mặt anh.
"Tôi không cần."
"Cô nói sao?" Trần Vĩnh Hải nắm chặt bút.
Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu đi: "Trước đây tôi từng nói, tôi không cần anh bồi thường, đây coi như bài học kinh nghiệm đi."
"Bài học kinh nghiệm?" Gân xanh trên mu bàn tay Trần Vĩnh Hải nảy lên, cái bút bốp một tiếng đập lên mặt bàn: "Cô nói bài học kinh nghiệm, là chỉ cái gì?"
"Không gì cả." Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh lấp lóe.
Thực ra là kinh nghiệm yêu anh.
Cô lấy cái giá mất đi đứa con, mới thật sự đổi lại được ý nghĩ không yêu anh nữa, thật là vừa bi vừa hài.
"Bỏ đi." Trần Vĩnh Hải xoa xoa huyệt thái dương, giọng mệt mỏi nói: "Tôi vẫn nói câu đó, cô có muốn bồi thường hay không là chuyện của cô, cho hay không là chuyện của tôi, kí tên đi!"
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu lùi về sau: "Anh Hải, anh nghĩ ra cách bồi thường này để dẹp đi chuyện đó, nhưng anh có biết trong mắt tôi không khác gì bán mất đứa con không?"
Cô châm chọc.
"Tôi nói bán đứa con lúc nào?" Trần Vĩnh Hải nắm chặtay, khớp ngón tay trắng bệch.
Nguyễn Quỳnh Anh cười nhẹ: "Anh không nói, nhưng cách anh làm cũng có ý như vậy rồi, không phải sao?"
"Nguyễn, Quỳnh, Anh!" Đôi mắt Trần Vĩnh Hải đỏ ngầu, lớn tiếng gào lên: "Cô đừng cố tình gây sự, bồi thường bị cô đổi thành bán con, đầu cô rốt cuộc phát triển thế nào vậy?"
Cái tư duy kiểu gì mới có cái ý tưởng này.
"Đầu óc tôi vô cùng rõ ràng, không phiền anh Hải anh lo lắng." Nguyễn Quỳnh Anh bước đến cửa phòng.
Trần Vĩnh Hải cong môi lên, giọng điệu có chút lạnh lùng: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô dám ra khỏi đây một bước, tôi sẽ đưa cổ phần cho Lê Diệu Ngọc, có 50% cổ phần này, Lê Diệu Ngọc sẽ trở thành cổ đông lớn thứ hai Tập đoàn Nguyễn thị, quyền phát ngôn cửa cô ta sẽ càng lớn hơn nhỉ."
"Anh..." Bước chân Nguyễn Quỳnh Anh rối rắm, suýt nữa vấp ngã.
Trần Vĩnh Hải cầm tài liệu hướng về phía cô: "Bây giờ có thể kí chưa?"
"Tại sao anh phải bắt tôi kí tên?" Nguyễn Quỳnh Anh phẫn hận trừng anh.
Trần Vĩnh Hải không thích ánh mắt này của cô, vươn tay che mắt cô đi: "Trước đây tôi từng nói, đồ tôi tặng cho cô, sẽ không lấy lại, cô chỉ cần kí chấp nhận, nếu không tôi sẽ đưa đồ này cho kẻ địch của cô."
"Anh..." Nguyễn Quỳnh Anh tức vô cùng, dùng sắc hất tay đang che mắt cô đi.
"Kí đi!" Trần Vĩnh Hải lần nữa đưa bút cho cô.
Nguyễn Quỳnh Anh nhận bút, nhưng không vội vã kí tên, mà hỏi anh: "Anh thật sự muốn bồi thường cho tôi?"
Trần Vĩnh Hải nhướng mày: "Cô nói gì?"
"Nếu anh Hải anh thật muốn bồi thường cho tôi, tôi có thể đổi sang kí một tài liệu khác không?" Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt bút, hô hấp nhanh hơn.
Trong lòng dâng lên cảm giác không lành, sắc mặt Trần Vĩnh Hải trầm xuống: "Cô muốn thứ gì?"
"Tài liệu hủy bỏ bao nuôi!" Nguyễn Quỳnh Anh nhìn vào mắt anh, từng câu từng chữ.
Con ngươi Trần Vĩnh Hải co lại: "Không thể nào!" "Tại sao?" Tâm tình Nguyễn Quỳnh Anh trở nên kích động, lớn tiếng hỏi.
Trần Vĩnh Hải bóp khuôn mặt cô, giọng nói âm u: "Tôi không nghĩ tới, cô lại dám nghĩ đến điều này, cô muốn rời đi?"
"Đúng!" Nguyễn Quỳnh Anh chớp mắt, coi như gật đầu: "Tôi đã chịu quá đủ cuộc sống tình nhân này rồi, tôi muốn rời đi, tôi muốn tự do!"