“Là ai?” Trần Vĩnh Hải hỏi ngay.
Khánh Minh rũ mắt xuống: "Là nam nhân đeo mặt nạ."
Anh nhớ rằng lần trước anh nghe Trần Vĩnh Hải nói rằng có một người đàn ông đeo mặt nạ đang đánh nhau với anh ta.
Anh ấy thực sự không thể nói cho Tô Hồng Yên biết. Vì vậy người đàn ông đeo mặt nạ chắc chắn là người ở phía sau.
Nghe thấy bốn chữ người đeo mặt nạ, ánh mắt Trần Vĩnh Hải lập tức dừng lại. Một cơn bão như xảy ra trong mắt anh: "Anh có chắc là người đeo mặt nạ không?"
“Ừ! Tôi đã kiểm tra, anh yên tâm đi.” Trên mặt thì Khánh Minh cười nói nhưng thật ra lòng bàn tay đều là mồ hôi.
“Làm thế nào mà người đàn ông đeo mặt nạ lại vượt qua được nhân viên bảo vệ và ai đã thu dọn đường lùi cho anh ta?” Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay. Giọng nói anh trở nên lạnh lùng.
Khánh Minh hít một hơi: "Là viện trưởng. Người đeo mặt nạ mua chuộc viện trưởng và yêu cầu anh ta cung cấp an ninh. Sau khi làm xong, anh ta yêu cầu người trong phòng giám sát xóa những cảnh anh ta xuất hiện."
Đây thực sự là những gì viện trưởng đã làm.
Chỉ là điều, người thực sự mua được viện trưởng lại là anh ta!
“Nói cho tôi biết, người đàn ông đeo mặt nạ làm sao mua chuộc được viện trưởng?” Anh vừa trầm giọng hỏi vừa nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.
“Ai biết được, trên đời này, không ai cho có ít tiền.” Khánh Minh nhún vai, chớp chớp mắt nói: “Tôi đã hỏi trưởng khoa. Anh ta chỉ cảm động trước cái giá mà người đàn ông đeo mặt nạ trả. Tôi không biết người đàn ông đeo mặt nạ là ai, vì vậy có thể hơi khó khăn để tìm ra người đàn ông đeo mặt nạ. Về phần viện trưởng, tôi sẽ giúp anh xử lý anh ta."
Anh sẽ chuyển viện trưởng đi để Trần Vĩnh Hải nhầm tưởng rằng anh ta đã xử lý viện trưởng.
Trần Vĩnh Hải tin Khánh Minh. Anh khẽ mím môi dưới: "Ừ."
“Vậy chuyện này cứ giao cho tôi.” Khanh Minh búng tay cười khúc khích nhưng trong mắt hiện lên một tia áy náy.
Xin lỗi, Trần Vĩnh Hải!
Anh không biết Khánh Minh đang nghĩ gì, liền cúp điện thoại.
Đột nhiên, người phụ nữ trên giường bệnh lên tiếng cảnh báo.
Trần Vĩnh Hải dừng lại nhìn lên.
Người phụ nữ di chuyển đầu và mở đôi mắt với đôi mi run rẩy.
Đồng tử của cô vẫn mờ mịt. Toàn bộ là một màu ảm đạm khiến mọi người không khỏi tự hỏi cô đã trải qua nỗi khổ nào.
“Tỉnh rồi?” Trần Vĩnh Hải đan chéo ngón tay nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
Nguyễn Quỳnh Anh trợn mắt nhìn anh, không nói chuyện gì mà chỉ trầm mặc.
Trong mắt cô không còn là sự căm ghét rõ ràng nữa nhưng sự phản kháng lại được hiện lên trong đôi mắt không chút giấu diếm.
Cô ấy đang kháng cự lại anh!
Nhận ra điều này, Trần Vĩnh Hải mím chặt môi mỏng. Anh cảm thấy rất khó chịu nhưng mặt lại không hề biểu lộ mà vẫn thản nhiên như cũ: "Là tôi đánh thức cô rồi?”
Nguyễn Quỳnh Anh chớp mắt không nói gì.
Cô hơi nghiêng đầu sang phải và nhìn ra ngoài cửa sổ. Như thể cô không muốn quan tâm đến anh chút nào.
Khuôn mặt Trần Vĩnh Hải trầm xuống. Ánh mắt hiện lên một chút tức giận: “Nguyễn Quỳnh Anh! Cô nói gì đó sẽ chết sao?"
Nguyễn Quỳnh Anh khóe miệng nhếch lên giễu cợt: "Sống chết thế này thì có gì khác nhau?"
Đứa con cuối cùng của cô ấy đã ra đi.
Có thể nói, trên đời này, không có bất kỳ người thân nào có quan hệ huyết thống với nàng.
“Nguyễn Quỳnh Anh! Cô muốn chết sao?” Trần Vĩnh Hải đứng lên. Sắc mặt anh tối sầm lại.
Cô mấp máy: "Tôi tạm thời không muốn bởi tôi còn chưa báo thù thì làm sao có thể chết."
Hai ngày đầu mất con, quả thực cô đã có ý định muốn chết.
Nhưng sau hai ngày tỉnh táo này, cô đã nhận ra rằng cô chưa chết được.
Chỉ sau khi giúp cha mẹ báo thù và tống Lê Diệu Ngọc vào tù, cô mới có thể chết mà không cần lo lắng.
Báo thù?
Ánh mắt Trần Vĩnh Hải lóe lên: "Cô còn nhớ chuyện đã xảy ra vào hôm nay?”
Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu lại nhìn anh: "Anh muốn hỏi cái quái gì?"
“Tôi muốn hỏi cô, hôm nay có ai đến phòng của cô và gặp cô không?” Anh cúi xuống và hỏi sát mặt cô.
Hơi thở nóng bỏng, thoang thoảng mùi nước hoa đàn ông phả vào mặt Nguyễn Quỳnh Anh.
Nếu là bình thường, cô có thể hơi khó chịu và đỏ mặt.
Nhưng bây giờ cô đã kiệt sức kể cả về thể chất và tinh thần lẫn bản năng chống lại sự tiếp cận của anh.
Cô vô thức đưa tay đẩy mặt anh ra, châm chọc: "Tầng này không phải được anh bao sao, ai có thể tới gặp tôi?"
Mỗi ngày chỉ có Trần Vĩnh Hải đến, nhưng cô không gặp anh.
Ngoài ra, không ai khác đã ở đây.
Anh đứng thẳng người, ánh mắt quét qua khuôn mặt châm chọc của cô.
Cô thực sự không nhớ.
Bác sĩ tâm lý nói đúng.
Người đó đã xóa đi một phần ký ức của cô khiến cô không nhớ ai đã từng gặp mình. Huống chi còn ám chỉ tinh thần cho cô.
Có tiếng gõ cửa.
Suy nghĩ của anh bị cắt ngang, Trần Vĩnh Hài không hài lòng quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
“Trần Vĩnh Hải, chuyện anh nhờ tôi kiểm tra đã có chút kết quả.” Bảo Quốc thò đầu vào cửa.
Anh vẫy tay: "Tôi hiểu rồi, anh hãy đợi tôi ở bên ngoài."
“Được rồi.” Bảo Quốc trả lời và quay đầu lại.
Trần Vĩnh Hải đi đến bên giường bên kia, cầm một hộp sữa rồi nhét ống hút, đưa cho Nguyễn Quỳnh Anh.
Cô liếc nhìn anh và nghiêng đầu.
Trần Vĩnh Hải khóe mắt giật giật: "Cầm lấy."
“Tôi không muốn.” Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ phun ra ba chữ.
Cô không cần lòng tốt giả tạo của anh!
Anh nghiến răng và tăng âm lượng: "Nguyeenx Quỳnh Anh! Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi."
"Tôi không có thách thức anh. Nếu anh không có sự kiên nhẫn thì tại sao cứ nhất quyết kiên trì với tôi? Sau khi bị tôi từ chối một lần, anh có thể để tôi đi. Tại sao cứ bận tâm rồi đổ lỗi cho tôi." Cô căn môi chỉ cảm thấy anh buồn cười.
“Nguyễn Quỳnh Anh!” Trần Vĩnh Hải siết chặt hộp sữa trong tay. Tâm trạng trở nên tức tối vì lời nói của cô.
Cô chỉ nhắm mắt lại rồi kéo chăn bông lên đầu, không thèm đếm xỉa đến anh.
Chăn bông như che phủ bảo vệ sự an toàn của Nguyễn Quỳnh Anh. Cô cuộn mình trong chăn như một quả bóng nhỏ. Giờ đây, cả người bị kẹt trên giường. Nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nhìn ra có một người đang nằm trên giường.
Nhìn thấy cô ấy trông như vậy, Trần Vĩnh Hải hít một hơi thật sâu và đem cơn tức giận nén xuống.
“Kéo chăn bông ra.” Anh lạnh lùng ra lệnh.
Cô ấy không sợ hụt hơi vì chùm chăn thế này sao?
Nguyễn Quỳnh Anh không di chuyển.
Anh giật nảy cả mình: "Nguyễn Quỳnh Anh! Tôi bảo cô kéo chăn bông xuống đi, cô không nghe thấy sao?"
Lần này cuối cùng cũng phản ứng lại.
Chăn bông run lên, giọng nói của cô từ bên trong truyền đến: "Nếu anh đi, tôi sẽ kéo nó xuống. Hiện tại, tôi chỉ không muốn nhìn thấy anh."
“Cô!” Trần Vĩnh Hải tối sầm mặt lại. Cơn tức giận vừa mới kìm nén giờ lại nổi lên.
Nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của cô, anh hung hăng nhắm mắt lại. Cuối cùng, anh cũng kìm được cơn giận của mình với cô.
Anh để hộp sữa trong tay sang một bên rồi nhìn chằm chằm vào chăn bông một lúc. Đột nhiên, anh vươn tay nhấc chăn lên.
“Vì cô không kéo nó xuông nên tôi sẽ giúp cô.” Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Nguyễn Quỳnh Anh mà khóe môi anh nhếch lên.
Cô bắt gặp ánh mắt ấy liền mím môi: "Anh muốn làm cái gì?"
Trần Vĩnh Hải không trả lời cô mà chỉ cúi người bế cô lên rồi để cô dựa vào trên giường.
Nguyễn Quỳnh Anh không thể phản kháng nên chỉ có thể để anh đùa giỡn.
Cứ tưởng anh sẽ làm gì cô nhưng không ngờ anh chỉ để cô dựa vào giường rồi không động đậy nữa. “Cầm lấy đi!” Trần Vĩnh Hải cầm sữa bên cạnh nhét vào tay Nguyễn Quỳnh Anh: “Trước khi tôi trở lại, cô phải uống xong cho tôi.”
Sau đó, anh ta đút tay vào túi quần và bước ra khỏi phòng.
Cô nhìn chằm chằm hộp sữa trong tay mà chế nhạo rồi ném vào thùng rác dưới giường. Sau cô liền nằm xuống, tự mình kéo chăn bông lên.