Cô ấy không thích hoa bách hợp ư?
Trong lòng Trần Vĩnh Hải hơi ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra mặt, anh trầm mặc nói: “Tôi biết hay không liên quan gì đến anh?”
“Tôi cũng không nói là có liên quan. Tôi chỉ cảm thấy trước giờ anh chưa từng để tâm đến Quỳnh Anh, nếu không cô ấy thích gì sao anh đều không biết.” Trần Cận Phong nhìn bó hoa quản gia Hoàng đang cầm, ánh mắt hơi ghét bỏ.
Ánh mắt Trần Vĩnh Hải nguy hiểm nhíu lại, cũng không nói gì.
Ai nói anh chưa từng quan tâm đến Nguyễn Quỳnh Anh?
Bốn năm trước, anh hận không thể nâng niu cô trong lòng bàn tay, mọi thứ đều có thể cho cô.
Nhưng cô đã đối xử với anh thế nào?
“Nếu cô ấy không muốn thì vứt đi.” Trần Vĩnh Hải nghiêng đầu nói với quản gia Hoàng.
Quản gia Hoàng gật đầu, ôm bó hoa ra ngoài tìm thùng rác.
Trần Cận Phong khoanh tay nói: “Thực sự tôi không biết mạch não của tổng giám đốc Trần bị làm sao nữa, hết lần này đến lần khác cố tình tặng những thứ Quỳnh Anh không thích, lúc trước là vòng tay hình thỏ, giờ thì hoa bách hợp.”
“Hai người hiểu rõ nhau thật, tôi tặng cô ấy cái gì cô ấy đều nói cho anh biết.” Gân xanh trên trán Trần Vĩnh Hải giật giật, lạnh giọng nói.
Trần Cận Phong nhún vai: “Tôi là bác sĩ tâm lý, cũng là bạn tốt của cô ấy, chuyện của cô ấy tôi đều biết hết.”
“Bạn tốt ư?” Như nghe được chuyện cười, Trần Vĩnh Hải lạnh lùng nhếch khóe miệng, ánh mắt hung ác nham hiểm nói: “Bạn tốt mà cố ý nói cho tôi biết Quỳnh Anh mang thai, sau đó mượn tay tôi bỏ đi đứa bé trong bụng cô ấy à?”
Sở dĩ Nguyễn Quỳnh Anh không muốn nói cho anh biết chuyện cô ấy có thai là vì cảm thấy anh sẽ bắt cô bỏ đứa bé đi. Quan hệ giữa cô và Trần Cận Phong tốt như thế, chuyện này chắc chắn cô sẽ nói với anh ta.
Mà Trần Cận Phong cũng biết rõ đứa bé trong bụng Nguyễn Quỳnh Anh có dị tật, vốn không thể giữ lại.
Thế cho nên anh ta mới nói ra chuyện cô có thai, mục đích là gì đã rất rõ ràng.
“Bị anh đoán trúng rồi.” Trần Cận Phong hơi mỉm cười, thừa nhận việc làm của mình: “Đúng, tôi thực sự đã nghĩ làm như vậy, mà sự thực cho thấy tôi đã thành công rồi.”
“Lý do anh muốn làm vậy là gì?” Trần Vĩnh Hải nắm tay càng chặt, đầu ngón tay trắng bệch.
Trần Cận Phong liếc mắt: “Rất đơn giản, đương nhiên là vì tốt cho Quỳnh Anh rồi. Tổng giám đốc Trần cũng biết đứa bé trong bụng cô ấy vốn không thể giữ lại, bắt buộc phải bỏ. Hơn nữa, tôi cũng ngứa mắt thái độ của anh với cô ấy, nên đã dứt khoát tính kế để anh ra tay.”
Nói đến đây, anh ta thấy sắc mặt Trần Vĩnh Hải ngày càng âm trầm liền thấp giọng cười mấy tiếng: “Như vậy, sau này trong lòng Quỳnh Anh sẽ vô cùng anh căm hận anh, rồi sẽ lựa chọn rời khỏi anh. Tuy mục đích sau không thực hiện được, nhưng cái trước đó hiệu quả rất tốt. Tôi nghe y tá nói, ba ngày này anh toàn đến bệnh viện vào buổi tối, còn ban ngày Quỳnh Anh vốn không muốn gặp anh, đúng là đã thực sự hận anh.”
“Anh tốt hơn tôi là mấy?” Mắt Trần Vĩnh Hải lạnh như băng.
“Anh nói không sai, Quỳnh Anh cũng hận tôi. Nhưng không sao, chỉ cần tôi muốn, tôi sẽ có thể khiến cô ấy không còn hận tôi nữa, thậm chí sẽ quên đi chuyện tôi nói với anh cô ấy mang thai.” Trần Cận Phong cười to.
Trong đầu Trần Vĩnh Hải chợt nhớ tới gì đó, trên mặt u ám như mây đen kéo đến: “Anh muốn thôi miên cô ấy?”
“Đừng nói trắng ra thế chứ!” Hai mắt Trần Cận Phong chợt lóe, nói tiếp: “Yên tâm, trừ cái này ra tôi sẽ không động tay động chân với những ký ức khác. Đặc biệt là về việc tổng giám đôc Trần bỏ mất đứa con của cô ấy không những tôi không để cô ấy quên, mà sẽ khiến cô ấy càng nhớ rõ hơn, để cô ấy căm hận rời khỏi anh.”
“Vậy chỉ sợ sẽ phá hỏng ý định của anh rồi. Cô ấy muốn rời khỏi tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ!” Trần Vĩnh Hải nhếch môi, lạnh lùng nói từng câu từng chữ.
Cô hận anh cũng được, dù sao thì cô cũng đang hận anh. Nhưng muốn rời khỏi anh thì tuyệt đối không có khả năng.
Đời này của cô là của anh, có chết cũng chỉ có thể chết bên cạnh anh!
“Tổng giám đốc Trần, anh cho rằng anh làm nhiều chuyện tổn thương Quỳnh Anh như thế, trong lòng cô ấy không oán giận ư? Chỉ riêng mỗi việc anh bỏ đứa con thôi cô ấy cũng đã căm hận anh rồi. Thế nên anh hãy để cô ấy đi đi, anh không biết quý trọng cô ấy thì để tôi, anh không tốt với cô ấy, tôi sẽ bù đắp lại.” Trần Cận Phong tháo kính xuống nhìn Trần Vĩnh Hải, vẻ mặt nghiêm túc.
Nghe những lời này, lửa giận trong lòng Trần Vĩnh Hải tăng lên, con ngươi sâu không thấy đáy tràn đầy gió lốc: “Trước mặt tôi mà muốn đào góc tường nhà tôi, Trần Cận Phong anh đúng là to gan thật. Anh muốn mang Nguyễn Quỳnh Anh đi, tôi càng không cho phép. Cô ấy nợ tôi, đã định trước cả đời này cô ấy chỉ có thể ở bên cạnh trả nợ cho tôi.”
Sát khí mãnh liệt ùn ùn kéo đến, mặt Trần Cận Phong cũng hơi trắng nhưng anh ta vẫn nắm chặt hai tay, không chút sợ hãi yếu thế, nói: “Anh đúng là hết thuốc chữa, thế mà còn cố chấp cho rằng bốn năm trước Quỳnh Anh đã làm gì với anh. Nói thật cho anh biết, cô ấy không hề làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh cả, trái lại anh còn nợ cô ấy rất nhiều.”
Nói xong những lời này, Trần Cận Phong lạnh nhạt nhìn Trần Vĩnh Hải một cái, sau đó quay người rời đi.
Trần Vĩnh Hải đấm một đấm lên tường, da ở đốt ngón tay bị rách chảy cả máu xuống đất. Nhưng anh không thèm để ý, cụp mắt cười lạnh một tiếng.
Anh nợ Nguyễn Quỳnh Anh?
Đúng là nực cười!
Anh dám khẳng định chính mình không nợ gì cô cả.
Trần Vĩnh Hải hơi nhắm mắt, điều chỉnh cơ thể dựa vào tường, một tay che mặt, tay kia buông thõng xuống.
Tay buông xuống kia có máu chảy xuống, bên chân rất nhanh đọng lại một vũng máu.
Quản gia Hoàng vứt xong hoa trở lại, thấy cảnh đó, lập tức lo lắng hỏi: “Cậu Trần, tay cậu làm sao thế? Có phải đánh nhau với bác sĩ Trần không?”
Nói xong ông liền xem xét vết thương của anh.
Trần Vĩnh Hải trực tiếp rút tay lại: “Không đánh nhau.”
“Vậy cậu...”
Lời chưa nói xong, Trần Vĩnh Hải đột nhiên đứng thẳng dậy, mở mắt nhìn vào phòng bệnh đằng sau.
Trong phòng, Nguyễn Quỳnh Anh dựa vào đầu giường, trong tay cầm một quyển sách đang chăm chú đọc, cả người nhìn rất ngoan ngoãn, giống như chưa từng xảy ra những chuyện lớn gì.
Nhưng Trần Vĩnh Hải lại gần mới nhận ra, hai mắt cô ảm đạm không có chút thần sắc nào, giống như một con rối không có linh hồn. Ngay cả lúc anh đi vào cô cũng không phản ứng gì, đầu cũng không ngẩng lên.
Một Nguyễn Quỳnh Anh như vậy khiến tim Trần Vĩnh Hải co rút lại, anh tiến lên.
“Nguyễn Quỳnh Anh.” Trần Vĩnh Hải đứng cạnh giường, nhẹ giọng gọi một tiếng.
Nguyễn Quỳnh Anh không phản ứng, tiếp tục lật sách.
Khóe mắt Trần Vĩnh Hải hơi co, rút sách trong tay cô đi.
Nguyễn Quỳnh Anh vẫn không phản ứng gì, không còn sách, cô lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục ngẩn người.
Tóm lại, đều không muốn để ý đến anh.
Thấy vậy, môi mỏng Trần Vĩnh Hải hơi nhếch, trong mắt có ngọn lửa nhỏ: “Nguyễn Quỳnh Anh, rốt cuộc em muốn gây sự đến bao giờ? Em xem bộ dạng của mình bây giờ giống cái gì hả?”
Ngắn ngủi có ba ngày, cô lại biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này.
Cả người gầy đi mấy vòng, hốc mắt hõm xuống, xương gò má nhô lên, trên mặt không có chút huyết sắc nào, ngay cả tóc cũng khô xơ.
Bộ dạng này của cô, gió thổi cái là ngã.
Nguyễn Quỳnh Anh vẫn không phản ứng bỗng hát lên.
Tiếng hát không lớn, nhưng trong phòng bệnh yên tĩnh lại có thể nghe được rất rõ ràng.
Là khúc hát ru!
Mi tâm Trần Vĩnh Hải hơi nháy, dưới cơn giận dữ đã nắm lấy cằm Nguyễn Quỳnh Anh, xoay đầu cô lại, quát nhẹ: “Nguyễn Quỳnh Anh, bây giờ cô hát bài này là đang lên án tôi không nên bỏ đứa bé kia đi à?”
Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh hơi ngừng lại, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục hát, cũng không thèm để ý đến hành động đang bóp cằm mình của Trần Vĩnh Hải. Cô như thế càng khiến Trần Vĩnh Hải tức giận hơn, một tay khác đưa lên nắm vai Nguyễn Quỳnh Anh, dùng sức lay bả vai cô: “Cô không cần phải khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi!”
Nguyễn Quỳnh Anh bị lắc lung tung có hơi buồn nôn.
Quản gia Hoàng nhìn không được nữa nhanh chóng ngăn anh lại: “Cậu Trần, đừng như thế, tôi thấy trạng thái tinh thần của cô Nguyễn có gì đó không đúng.”