Đầu óc choáng váng, Nguyễn Quỳnh Anh vô thức đưa tay lên khóa cửa xe: "Đến bệnh viện làm gì?"
Giọng cô hơi run rẩy.
Trần Vĩnh Hải đặt máy tính bảng xuống, nhìn cô một cái, thật lâu sau mới đáp lại hai chữ: "Phá thai."
Não cô đùng một tiếng.
Kâ lập tức tái mặt, cô hoài nghi nhìn anh: "Anh nói cái gì?"
“Phá thai!” Trần Vĩnh Hải nhắc lại.
Đôi mắt Nguyễn Quỳnh Anh tối sầm lại, cô gần như ngất đi.
Cô hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng định thần lại được, nhưng cầm khóa xe, cô run rẩy dừng lại: "Phá thai? Anh đưa tôi đến bệnh viện phá thai à?"
Trần Vĩnh Hải thu lại ánh mắt, lạnh lùng ừm một tiếng.
Nguyễn Quỳnh Anh nước mắt chảy ra trong chốc lát: "Tại sao?"
“Không tại sao cả, đứa bé này không thể giữ lại được!” Trần Vĩnh Hải nói.
Nguyễn Quỳnh Anh ngay lập tức trở nên kích động, cô gần như hét vào mặt Trần Vĩnh Hải: “Sau khi anh hỏi về đứa bé ngày hôm qua, anh không nói rằng anh không cần đứa bé này. Tôi nghĩ anh muốn giữ nó lại, thì ra anh lại muốn lập tức đưa tôi đi phá thai! ”
Trần Vĩnh Hải nắm lấy một góc máy tính bảng, không nói gì.
Trước khi biết đứa trẻ bị dị tật, anh quả thực đã muốn cô sinh nó ra.
Thấy Trần Vĩnh Hải im lặng, Nguyễn Quỳnh Anh vỗ vỗ cửa xe: "Dừng lại, tôi muốn xuống xe!"
Bảo Quốc đang lái xe phía trước đương nhiên nghe được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, tuy rằng trong lòng rất đồng cảm với Nguyễn Quỳnh Anh, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh của Trần Vĩnh Hải.
Vì vậy, nếu Kiều An Nam muốn xuống xe, anh ta vẫn làm như không nghe thấy, tiếp tục lái xe về phía trước.
Nhưng mà nói ra thì, cậu Hải thực sự tàn nhẫn quá rồi.
Rõ ràng là ngày hôm qua còn khá vui vẻ, tại sao mới chỉ qua một đêm, đã muốn bỏ đi đứa trẻ trong bụng cô Quỳnh Anh?
Không lẽ cô Quỳnh Anh không mang thai đứa con của cậu Hải?
Nghĩ đến đây, Bảo Quốc rùng mình, vội vàng xua tan ý nghĩ vớ vẩn này.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy Bảo Quốc không dừng lại, lại nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ không biết đang nghĩ gì của Trần Vĩnh Hải, trong lòng nhất thời lạnh lẽo.
Cô nhắm mắt lại, khi cô mở ra lần nữa, đôi mắt cô trở nên thật mờ mịt.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng dậy khỏi ghế ngồi, nghiêng người về vị trí lái xe, vươn tay kéo tay lái của Bảo Quốc.
Bảo Quốc không đề phòng, để cô chạm vào tay lái.
Chiếc xe trượt trên đường ngay lập tức, tạo nên hình như con rắn trên đường.
Sự việc này không chỉ khiến Bảo Quốc chửi thề trong lòng, mà còn khiến Trần Vĩnh Hải cũng giật nảy mình.
Anh vội vàng kéo Nguyễn Quỳnh Anh lại, hai mắt đỏ ngầu, tức giận hét lên: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô có biết vừa rồi cô đang làm gì không?"
Vậy mà cô lại to gan như thế, dám chuyển tay lái.
Cô có biết rằng tai nạn xe hơi sẽ xảy ra, chỉ cần cô không cẩn thận một chút thôi?
Cũng may đây là đường đến bệnh viện tư, không có xe mấy, nếu không thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi nhìn Trần Vĩnh Hải: "Tôi biết mình đang làm gì!"
"Vậy cô......"
“Tôi chỉ muốn xe dừng lại.” Nguyễn Quỳnh Anh ngắt lời anh.
Trần Vĩnh Hải mím môi, "Không thể, Bảo Quốc, nâng vách ngăn xe lên!"
“Vâng.” Bảo Quốc gật đầu.
Vách ngăn nhanh chóng cao lên, cách ly ghế sau với ghế trước, khiến không gian ở hàng ghế sau càng nhỏ hơn.
Hẹp đến mức Nguyễn Quỳnh Anh không còn bình tĩnh được nữa, đồng tử co rút lại dữ dội.
“Không!” Nguyễn Quỳnh Anh vỗ mạnh vào tấm ván.
Trần Vĩnh Hải đè cô xuống, dùng sức nói: "Ngồi yên!"
Nghe thấy giọng nói của anh, cô bỗng sững lại, cô quay sang nắm lấy tay áo anh, hoảng hốt và sợ hãi van xin: "Cậu Hải, làm ơn, đừng đưa tôi đến bệnh viện, được không, tôi không muốn bỏ đứa trẻ này, làm ơn ... "
“Chuyện này không bàn cãi gì nữa.” Trần Vĩnh Hải nhìn bàn tay đang nắm ống tay áo của cô, các khớp xương đều trắng bệch, cho thấy lúc này cô đã dùng bao nhiêu sức lực.
Nghe lời từ chối của anh, trái tim Nguyễn Quỳnh Anh co thắt dữ dội, một làn sóng tuyệt vọng khiến cô khó thở.
“Tại sao, tại sao anh phải giết nó, nó cũng là con của anh mà, anh tuyệt tình như vậy sao?” Nguyễn Quỳnh Anh khóc rống lên.
Trần Vĩnh Hải rút tay khỏi ống tay áo của cô, lạnh lùng nhìn về phía trước: "Cô cũng đau phải mới quen tôi hôm nay."
Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên im lặng, cả người đờ đẫn.
Phải, đâu phải cô mới quen anh ta hôm nay.
Nhưng đến hôm nay, cô mới biết trái tim anh lạnh lẽo đến nhường nào.
Lúc này, đã đến bệnh viện.
Cảm thấy chiếc xe dừng lại, lại thấy người đàn ông bên cạnh đã mở cửa xuống xe, cô mới phản ứng lại với những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Cô bám chặt vào cửa xe không chịu xuống.
Nhưng cuối cùng, Trần Vĩnh Hải bắt ép lôi cô vào bệnh viện.
Cửa phòng mổ.
Ngay khi nhìn thấy cánh cửa phòng phẫu thuật đang mở, Nguyễn Quỳnh Anh run rẩy dữ dội, hơi thở cô gấp gáp vì sợ hãi tột độ.
Không biết sức mạnh từ đâu ra, Nguyễn Quỳnh Anh đột ngột kéo lấy tay Trần Vĩnh Hải, xoay người chạy ra ngoài.
Trần Vĩnh Hải không nhanh không chậm mà vẫy tay: "Ngăn cô ta lại!"
Không lâu sau, Nguyễn Quỳnh Anh đã bị những người trong bệnh viện bắt lại và đưa trở về.
Kâ vùng ra khỏi hai người đang giữ lấy mình, chạy đến chỗ Trần Vĩnh Hải, nước mắt lưng tròng nhìn anh, máu rỉ ra từ đôi môi do bị nghiến.
Thấy thế, Trần Vĩnh Hải cau mày, nhưng không nói gì, chỉ nhìn cô như vậy.
Hai người nhìn nhau, không khí xung quanh như đông cứng lại.
Bầu không khí này kéo dài không được bao lâu thì ngay sau đó, Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên quỳ xuống trước Trần Vĩnh Hải, đầu gối cô đạp xuông đất, dường như đồng thời cũng đập lên tim anh.
Đồng tử của anh co lại nhìn cô: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô..."
"Cậu Hải, tôi cầu xin anh, buông tha cho tôi, được không, tôi thực sự không thể phá thai, tôi biết anh không thích đứa trẻ này, tôi có thể đảm bảo rằng tôi sẽ không để nó lọt vào mắt của anh, chỉ cần nó sinh ra, tôi sẽ đưa nó đi ngay lập tức, tôi sẽ không để nó biết rằng anh là của cha nó."
Nguyễn Quỳnh Anh ôm lấy chân Trần Vĩnh Hải, khóc lóc cầu xin.
Tim Trần Vĩnh Hải đập dữ dội.
Cho tới bây giờ, cô vẫn muốn sinh nó ra, thậm chí nghĩ đến việc đưa nó đi.
Trần Vĩnh Hải không nói chuyện, Nguyễn Quỳnh Anh cho rằng đã lay động được anh, trong lòng dấy lên một tia hy vọng, tiếp tục khẩn cầu: "Cậu Hải, tôi biết anh hận tôi, hận đứa bé này, tôi không cần anh nhận nó, chỉ cần anh đồng ý giữ nó lại. Giữ nó lại, anh muốn gì tôi cũng cho anh hết, kể cả mạng sống của tôi cũng thế…”
“Tính mạng của cô?” Ánh mắt Trần Vĩnh Hải lạnh lùng, anh nắm lấy cánh tay cô và kéo cô lên khỏi mặt đất.
“Tính mạng của cô chẳng ích gì đối với tôi. Đưa cô ấy vào đi”.
“Đừng!” Nhìn thấy hai người vừa rồi đi về phía mình, Nguyễn Quỳnh Anh chật vật gào thét.
Cả hai người nọ dừng động tác, lúng túng nhìn Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải liếc mắt, vẫy tay để hai người đi xuống, rồi tự tay kéo Nguyễn Quỳnh Anh vào phòng phẫu thuật.
Nhìn thấy các bác sĩ và y tá trong ca phẫu thuật đã sẵn sàng xong, tâm trí của Nguyễn Quỳnh Anh trở nên trống rỗng, giường mổ và những dụng cụ phá thai lạnh lẽo mà quen thuộc.
Tất cả những điều này ngay lập tức khiến cô nhớ đến khung cảnh trong giấc mơ của mình.
Nguyễn Quỳnh Anh có một cảm giác sợ hãi dữ dội, cô nắm lấy cánh tay Trần Vĩnh Hải và hét lên như phát điên: "Trần Vĩnh Hải, đưa tôi đi, được khônh? Tôi không muốn phá thai, tôi thực sự không muốn!"
Tiếng gọi Trần Vĩnh Hải của cô gần như khiến Trần Vĩnh Hải mềm lòng.
Trong đôi mắt anh phản chiếu khuôn mặt nhoè nước của Nguyễn Quỳnh Anh, anh khẽ mở đôi môi mỏng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra lời.
Lý trí của anh ấy luôn luôn tỉnh táo. Đứa trẻ trong bụng cô, không, cần phải nói rằng nó không còn là một đứa trẻ nữa, mà là một cục thịt.
Cục thịt này không thể giữ lại được! “Tôi sẽ đợi cô ở bên ngoài.”
Trần Vĩnh Hải nói xong liền rút tay về, lãnh đạm bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Nhìn thấy bóng lưng kiên quyết rời đi và những lời nói lạnh lùng của anh, trái tim Nguyễn Quỳnh Anh như bị xé nát.
Cô nắm lấy áo trên ngực mình, tuyệt vọng hét vào bóng lưng anh: "Trần Vĩnh Hải, tôi hận anh!"