Bác sĩ đẩy cặp kính, đáp lại:" Tin tốt là, vị tiểu này đúng là đang mang thai, hơn nữa đã mang thai hai tháng rồi."
Hai tháng?
Biểu tình của Trần Vĩnh Hải có chút sửng sốt.
Anh không nghĩ tới, Nguyễn Quỳnh Anh đã mang thai lâu như vậy rồi.
Trong hai tháng này, anh từng có mấy lần thô bạo ép buộc với cô, cô cũng có mấy lần bị thương ngoài ý muốn, mà đứa bé lại không xảy ra chuyện gì, đứa bé này, đúng thật là kiên cường.
Còn cô, cũng giấu diếm rất giỏi đấy! Thảo nào từ nửa tháng trước, cô bắt đầu lại viện cớ tìm hết mọi lý do cự tuyệt sinh hoạt vợ chồng với anh.
" Còn tin xấu?" Cơ thể Trần Vĩnh Hải kéo căng, trầm giọng hỏi.
Bác sĩ do dự trong chốc lát, thở dài:" Tin xấu là, đứa bé này không thể giữ lại."
Cái gì?
Con ngươi hơi co lại, Trần Vĩnh Hải cắn chặt răng, giọng nói cũng mang theo sự run rẩy mà anh không nhận ra:" Cho tôi một cái lí do."
" Đứa bé này, là một đứa trẻ dị dạng." Bác sĩ gục đầu xuống, tiếc nuối nói.
Trần Vĩnh Hải giật mình, trong đầu trong chớp mắt trống rỗng.
Thẳng đến một lát sau, anh mới hồi lại tinh thần, xiết chặt nắm tay, các đốt tay siết đến trắng bệch:" Tại sao lại có dị dạng?"
Bác sĩ nói:" Chuyện này chúng tôi vẫn còn đang tìm nguyên nhân, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả."
Vừa dứt lời, một người y tá cầm hai tờ khai đã đi đến, cô nhìn Trần Vĩnh Hải một cái trước, sau đó đến bên tai bác sĩ, thấp giọng nói thầm vài câu, đưa mấy tờ giấy trên tay cho bác sĩ, xong xuôi thì đi ra ngoài.
Bác sĩ nghiêm nét mặt kiểm tra tờ khai trên tay, càng đọc, thì trong lòng càng bùi ngùi, đến cuối cùng, biểu tình trên mặt, cũng đã biến thành đáng tiếc.
" Trần thiếu, liên quan đến việc thai nhi bị dị dạng, là do vị tiểu thư này đã dùng quá nhiều các loại thuốc hóa học trong thời gian dài, dẫn tới việc thai nhi bị biến dị, bây giờ thai nhi đã hoàn toàn không thể lớn tiếp được nữa, không được bao lâu, còn có thể hoàn toàn trở thành một cái thai chết non."
Nói xong, bác sĩ đưa tờ khai trên tay cho Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải đọc không hiểu gì, nhưng những chữ ghi trên đấy, cũng đã nhận biết được.
Mấy chữ thai dị dạng, biến dị, thai chết non, thật sự đâm vào mắt anh đau nhói, cũng thít chặt trái tim anh.
Tay của anh cầm tờ khai, đều đã run lẩy bẩy.
" Ông nói, là do thuốc hóa học, mới dẫn đến?" Môi mỏng của Trần Vĩnh Hải khẽ mở, giọng nói hơi có chút khàn khàn.
Bác sĩ gật đầu:" Đúng vậy, vị tiểu thư này đã phẫu thuật tim, tôi nghĩ cô ấy bây giờ, chắc vẫn đang phải uống thuốc điều trị sau phẫu thuật, mà khi mang thai, không thể uống thuốc linh tinh được."
Trần Vĩnh Hải dồn sức bóp nát tờ khai trên tay, trái tim có chút co rút đau đớn.
Nguyễn Quỳnh Anh đâu chỉ uống mỗi thuốc điều trị tim, thuốc cô uống, nhiều không kể xiết.
Thuốc cảm cúm, thuốc tránh thai, v..v..Thậm chí hai ngày trước, anh còn cho cô uống một viên thuốc hạ sốt.
Nói như vậy, kẻ đầu sỏ đưa đến việc đứa bé này biến thành dị dạng, anh cũng chính là một trong số đó!
Đỡ lấy cái đầu đau nhói như kim châm, Trần Vĩnh Hải hơi đập đập đầu suy nghĩ, khuôn mặt tuấn tú hơi trắng bệch hỏi:" Đứa bé này, nhất định phải phá bỏ hay sao?"
" Đúng vậy, nhất định phải phá bỏ!" Bác sĩ nặng nề gật đầu, dựa vào chức trách của một người thầy thuốc, ông lấy hết sự phân tích mặt lợi mặt hại, cũng đồng loạt nói ra:" Đây đã là một cái bào thai bị dị dạng không thể phát triển được rồi, hơn nữa không được bao lâu sau, thì sẽ trở thành một cái bào thao chết non, một cái tử thai ở trong cơ thể của vị tiểu thư này, sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của cô ấy."
Nghe vậy, Trần Vĩnh Hải trầm mặc, đầu hơi cúi thấp, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cũng không biết qua bao lâu, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt như chìm xuống đáy nước, giống như một xòng xoáy đen ngòm:" Loại tình huống này của cô ấy, lúc nào có thể làm phẫu thuật được?"
" Lúc nào cũng được, tình trạng cơ thể của vị tiểu thư này, được điều dưỡng cũng khá tốt." Bác sĩ suy nghĩ một chút, trả lời.
Trần Vĩnh Hải ừ một tiếng, vung tay lên:" Vậy thì ngày mai sắp xếp phẫu thuật đi!"
Bỏ lại một câu, anh xoay người đi xuống tầng.
Quản gia Hoàng hồ hởi nói:" Trần thiếu gia, Nguyễn tiểu thư như thế nào rồi?"
Trần Vĩnh Hải nhìn ông một cái, lạnh lùng đi đến ngồi xuống ghế sopha, không trả lời.
Nụ cười của quản gia Hoàng chậm rãi đọng lại:" Trần thiếu, Nguyễn tiểu thư mang thai, cậu không vui hả?"
Lẽ nào Trần thiếu không thích đứa bé này?
Việc này sao có thể, coi như Trần thiếu có thành kiến với Nguyễn tiểu thư, nhưng trẻ con là vô tội.
Không thể vì chút việc này, đã giận chó đánh mèo lên đầu trẻ con được.
Nghĩ, quản gia Hoàng đi tới, chuẩn bị làm chút công tác phổ cập tư tưởng cho Trần Vĩnh Hải.
Nhưng mà còn chưa kịp há miệng, một giọng nói còn mang theo nhịp thở hổn hển gấp gáp, từ cửa trước truyền đến:" Vĩnh Hải, cậu sắp được làm bố rồi hả?"
Khánh Minh giầy còn chưa tháo, đã chạy thẳng đến, trên khuôn mặt đẹp trai, viết đầy mấy chữ " nhiều chuyện" bằng lửa.
Khóe miệng quản gia Hoàng giật một cái, lời đến khóe miệng rồi, lại nuốt ngược vào.
Cung cách làm việc của vị này, đúng là từ trước đến này đều khiến người ta giật mình tanh tách.
Trần Vĩnh Hải không để thèm để ý đến Khánh Minh, anh chống đầu, thần sắc uể oải.
Như như nhìn kỹ, là có thể nhìn ra được, lúc này anh còn có chút chán nản.
Đó là loại trạng thái vừa mới làm mất một thứ bảo vật vô cùng quý giá, nhưng lại bất lực, mới có thể xuất hiện được loại trạng thái chán nản này.
Nhìn thấy Trần Vĩnh Hải mãi không mở miệng, Khánh Minh dùng cùi chỏ, đẩy anh một cái:" Vĩnh Hải, nói một chút nha, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của thằng anh em này cái."
Con ngươi lạnh buốt của Trần Vĩnh Hải bắn tới.
Khánh Linh lập tức ngồi thằng lưng, rụt lại khuỷa tay, cười khô cằn nói:" Đừng nghiêm túc như thế nha, người anh em này không phải chỉ tò mò một chút thôi sao, tôi thế nhưng còn đặc biệt bỏ hết công việc chưa làm xong, chạy đến đây đấy."
" Tò mò?" Trần Vĩnh Hải đứng lên, ánh mắt sắc bén giống như muốn giết người:" Từ lúc nào, chuyện riêng của tôi, đã trở thành việc cậu tò mò đến mức thích hỏi lúc nào thì hỏi rồi?"
" Tôi..." Mặt Khánh Linh nghệt ra, chớp mắt.
Trần Vĩnh Hải đút tay vào túi áo, mặt trầm xuống đi ra ngoài, cái hướng kia, chính là hầm rượu của biệt thự.
Nhìn theo bóng lưng của anh, Khánh Linh xoa xoa mi tâm:" Chú Hoàng, cậu ta ăn phải thuốc nổ hả?"
" Tôi đây cũng không biết." Quản gia Hoàng lắc đầu, trong lòng cũng rất nghi hoặc:" Trần thiếu cậu ấy hình như có chút khổ sở, cũng không biết khổ sở cái gì?"
" Ai biết được, suy nghĩ là thứ người ta khó đoán nhất." Khánh Linh nhún nhún vai, cũng đứng từ ghế sopha lê:" Bỏ đi, tôi đi về trước đây."
Sớm biết đã không mất trắng chuyến này.
Có điều cũng không sao, ngược lại đám bác sĩ kiểm tra thai nhi là người của anh, muốn biết Quỳnh Anh có mang thai hay không, tý về hỏi chút khắc biết.
Khánh Linh chân trước vừa đi, Trần Vĩnh Hải lấy một chai rượu, nồng độ cồn hơi cao đã quay về.
Quản gia Hoàng muốn ngăn anh uống rượu, nhưng nhìn thấy sự đa cảm ở giữa hai hàng lông mày của anh, ông há miệng rồi khép lại, yên lặng đi chuẩn bị canh giải rượu.
Cũng may Trần Vĩnh Hải cũng không uống nhiều, sau khi đám bác sĩ kiểm tra thai nhi rời đi, thì anh cũng không uống tiếp nữa.
" Trần thiếu, tôi dìu cậu về phòng nghỉ ngơi một chút nhé!" Quản gia Hoàng thở dài nói.
Trần Vĩnh Hải không cự tuyệt.
Đến tầng ba rồi, anh bảo quản gia Hoàng mở cửa phòng Nguyễn Quỳnh Anh ra, đi vào, nhân tiện ra lệnh:" Ông đi ra ngoài đi."
Quản gia Hoàng gật đầu, buông anh ra, đi xuống tầng.
Trần Vĩnh Hải đóng cửa phòng lại, bước đi có chút loạng choạng đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống cô gái nằm trên giường:" Nguyễn Quỳnh Anh, em tại sao phải mang thai lúc này?"
Nếu như cơ thể cô khỏe lại, không cần mang thai trong lúc uống thuốc, đứa bé này, có phải sẽ không biến thành dị dạng có đúng không?
Nhưng đây đều là sự thật, không có nếu như!
Đứa bé mà anh rất mong đợi, ngày mai sẽ biến mất, cũng không biết cô sẽ tiếp nhận được hay không.
Trần Vĩnh Hải kéo ghế qua ngồi xuống, kéo tay Nguyễn Quỳnh Anh, đầu có chút hôn mê, cũng lại không nhịn được, ghé vào bên giường ngủ.
Giống như lần trước, cô cũng ghé vào giường anh giống như đúc.
...
Tầm khoảng tám giờ tối.
Nguyễn Quỳnh Anh mở mắt tỉnh lại, nhìn trần nhà quen thuộc, cô đầu tiên là ngây người mất vài giây, sao đó rất nhanh, ký ức bắt đầu lướt qua, nhớ lại toàn bộ.
Nhất là việc Trần Cận Phong nói chuyện cô đang mang thai, cho Trần Vĩnh Hải biết, khiến cô không có cách nào quên được.
Cô vội vã sờ sờ bụng, sau khi cảm thấy không có gì khác thường, mới thở phào nhẹ nhõm.