Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu, biểu thị không muốn trả lời.
Hiểu lầm giữa bọn họ đã quá nhiều rồi, anh không dám tin tưởng cô thêm một lần nào nữa.
Những gì cô nói ra, có lẽ trong mắt anh đều là dối trá.
Nếu đã như vậy thì chi bằng không nói gì cả, để xem Tô Hồng Yên có trả lời lại được không.
Bộ dạng lảng tránh của Nguyễn Quỳnh Anh khiến Trần Vĩnh Hải mím môi, có chút tức giận.
Cô có ý gì chứ?
Là khinh thường đáp trả anh sao?
Tô Hồng Yên vốn đang trầm tư suy nghĩ, lập tức nhận thấy bầu không khí giữa hai người có gì đó không đúng, mơ hồ nhếch môi lên giơ hai ống tay áo đã bị xé toạc ra: "Cái này…vừa nãy em và cô Quỳnh Anh…"
Cô tường thuật lại toàn bộ những gì vừa được quản gia Hoàng kể không sót một chữ cho Trần Vĩnh Hải nghe.
Trần Vĩnh Hải liếc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh một cái: "Chú Hoàng, có đúng vậy không?"
"Đúng vậy ạ." Quản gia Hoàng gật đầu.
"Ai cho Nguyễn Trâm Anh vào đây?" Trần Vĩnh Hải nheo mắt sắc lạnh.
Quản gia Hoàng cười khổ: "Là cô Trâm Anh tự ý xông vào ạ."
"Cô ta tự ý xông vào mà ông không đuổi cô ta ra được hả? Tôi không tin đến việc nhỏ như vậy mà ông không làm được!" Trần Vĩnh Hải thần sắc ảm đạm, tiếng nói sắc bén.
Quản gia Hoàng cúi đầu xấu hổ: "Là sơ suất của tôi."
"Không phải lỗi của chú Hoàng." Nguyễn Quỳnh Anh từ sau sô pha bước ra, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh: “Là do tôi mà Nguyễn Trâm Anh mới xông vào, cô ta đến tìm tôi.”
"Đúng hơn là đến tìm cô Quỳnh Anh gây chuyện chứ nhỉ." Tô Hồng Yên sờ lấy cằm chêm thêm vào một câu.
Hai thái dương của Trần Vĩnh Hải tối sầm lại: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô đúng là một kẻ chuyên gây rối, đi đến đâu là gây họa đến đó."
Anh vì không muốn cô bị hai mẹ con Lê Diệu Ngọc hút cạn xương máu lên mới để cô dọn đến đây.
Nhưng cô thì hay rồi, vừa mới dọn đến thì những người gây chuyện với cô vẫn liên tục liên lạc.
Cô không phiền nhưng anh đã phiền muốn chết rồi!
"Vĩnh Hải, sao anh lại nói thế với cô Quỳnh Anh chứ, có chút quá đáng rồi đấy." Tô Hồng Yên mát lòng mát dạ, nhưng vẻ mặt vẫn phải thể hiện không tán đồng.
Trần Vĩnh Hải trầm mặc nhìn Tô Hồng Yên: "Đừng nói nữa, đứng sang một bên."
"Vĩnh Hải…" Tô Hồng Yên chu môi chu mỏ lên.
Trần Vĩnh Hải nhíu mày: "Nghe lời đi!"
"Được rồi, biết ngay là đuổi em đi mà, vậy em đi nhà vệ sinh đã nhé." Tô Hồng Yên hừ lên một tiếng, đi mà trong lòng không muốn một chút nào, lúc đi ngang qua Nguyễn Quỳnh Anh, còn vỗ vào vai của cô: "Cô Quỳnh Anh, Vĩnh Hải nói chuyện trước nay đều quá đáng như vậy, cô đừng để trong lòng nhé."
Nguyễn Quỳnh Anh trề môi, "Ừ" một tiếng qua loa.
Trần Vĩnh Hải không phải nói chuyện quá đáng mà chỉ là 'quá đáng' với mỗi mình cô thôi.
Hít một hơi sâu, Nguyễn Quỳnh Anh vì bản thân mà bắt đầu biện luận: "Anh Vĩnh Hải, tôi không phải là chuyên gia gây sự mà là phiền phức tự tìm đến tôi, không phải tôi tự đi tìm phiền phức nhé."
"Tôi không cần biết có phải phiền phức tự tìm đến cô hay không, tôi chỉ cần biết, từ khi cô dọn vào cái nhà này thì ai cũng có thể đến được hết nhỉ, Trần Cận Phong, mẹ con Lê Diệu Ngọc, bọn cô coi đây là đâu? Cái chợ hả?" Trần Vĩnh Hải nhìn cô, ánh mặt lạnh lẽo.
Nguyễn Quỳnh Anh mở miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại không thốt ra được lời nào.
Bởi vì những gì anh nói đều đúng.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh hơi cúi đầu trước Trần Vĩnh Hải: "Thực xin lỗi anh Vĩnh Hải, là lỗi của tôi, tôi có thể dọn ra ngoài."
"Cô nói gì?" Trần Vĩnh Hải nhướn hàng lông mày lên, nheo mắt lại.
Nguyễn Quỳnh Anh nuốt nước bọt: "Tôi nói, tôi có thể dọn ra ngoài."
Đây cũng là điều mà cô đã nghĩ đến từ trước.
Lúc trước còn nghĩ rằng anh và Tô Hồng Yên dù gì cũng sắp đính hôn rồi, có lẽ Tôn Hồng Yên sẽ dọn vào thì đến lúc đó cô chắc chắn phải dọn ra.
Mặc dù bây giờ Tô Hồng Yên vẫn chưa dọn vào, nhưng mà cô vẫn muốn dọn ra, không vì điều gì khác mà là vì đứa trẻ trong bụng cô.
"Dọn ra ngoài?" Trần Vĩnh Hải nhẹ nhàng nhắc lại ba chữ này một lần nữa, siết chặt nắm tay: "Sao? Chê sống ở đây không thoải mái?"
"Không phải, chỉ là tôi cảm thấy không tiện." Nguyễn Quỳnh Anh cấu vào ngón tay, hạ giọng trả lời.
"Vậy theo cô thì như thế nào mới là 'tiện'? Để cô lúc nào cũng có thể gặp những người ở ngoài kia, như vậy mới tiện phải không?"
"Không phải…"
"Nếu như không phải, vậy thì an phận ở đây cho tôi! Không đi đâu hết!" Trần Vĩnh Hải mím môi mỏng, lạnh lùng nói.
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi: "Nhưng mà lúc nãy không phải anh chê phiền phức sao? Cứ nửa tháng là Cận Phong sẽ tiến hành kiểm tra tim cho anh, anh ấy sẽ đến đây…"
"Cho nên cô muốn dọn ra, là vì Trần Cận Phong?"
"Cũng không hẳn là vậy." Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu.
Còn vì con nữa.
"Nói cho cùng, cô vẫn vì cậu ta phải không?" Trần Vĩnh Hải tàn nhẫn nắm chặt lấy mặt cô: "Để lúc nào cũng có thể gặp mặt Trần Cận Phong."
"Không phải vậy." Nguyễn Quỳnh Anh lớn tiếng phản bác.
Tại sao cho đến bây giờ anh vẫn còn nghĩ rằng cô và Trần Cận Phong có gì với nhau cơ chứ?
"Vậy ý cô là sao?" Trần Vĩnh Hải nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của anh, áp lực đè lên cô quá lớn, nhưng vẫn căng da đầu lên để không nhìn đi chỗ khác: "Như tôi vừa nói rồi đó, là để tiện kiểm tra tim."
"À, xem ra gần đây tôi quá dung túng cho cô rồi, khiến cô tưởng rằng cô có bản lĩnh để ra điều kiện với tôi, kể từ hôm nay trở đi, cô chỉ có thể ở trong biệt thự này, muốn đi đâu phải báo cáo với tôi, tôi đồng ý thì cô mới được đi, nghe rõ chưa? Trần Vĩnh Hải vỗ vỗ vào mặt cô, đôi mắt u ám đầy vẻ lạnh lùng cợt nhã.
Nguyễn Quỳnh Anh trợn to đôi mắt, không dám tin những gì mà bản thân vừa mới nghe được: "Anh giam lỏng tôi?"
Trần Vĩnh Hải nhếch khóe miệng xem như ngầm thừa nhận.
"Anh không thể làm như vậy!" Cô kịch liệt lắc đầu, muốn thoát khỏi sự khống chế của anh.
Nhưng lực của anh quá mạnh, cô không những không có cơ hội thoát khỏi, ngược lại còn làm mặt càng thêm đau.
"Vĩnh Hải, anh không thể hạn chế quyền tự do đi lại của tôi được, trong hợp đồng không có điều khoản này."
Một khi cô thực sự bị giam lỏng, thì cô đúng là một 'con chim hoàng yến' trong lồng thật rồi.
Nếu như đến cả đi lại đều phải báo cáo với anh thì cô có gì khác với con rối chứ?
"Quy định?" Trần Vĩnh Hải khinh bỉ chế nhạo: “Quy định vốn là do tôi đưa ra, tôi muốn lúc nào thêm điều khoản thì cô hoàn toàn không có quyền chất vấn, đừng quên, cuộc sống hiện tại của cô phụ thuộc vào tôi.”
Nói xong, anh buông tay ra, đi qua rút ra mấy tờ khăn giấy, bày ra bộ mặt chê bai lau mấy ngón tay.
Làm như trên mấy đầu ngón tay có cái gì đó bẩn thỉu vậy đó.
Anh làm như vậy tất nhiên sẽ tổn thương trái tim của Nguyễn Quỳnh Anh, nhưng mà vẫn không bằng câu nói của anh, làm cho trái tim cô cảm thấy ớn lạnh.
Nhưng những gì anh nói lại đều là sự thật.
Cô của bây giờ chẳng phải là sống phụ thuộc vào anh hay sao, đến ngay cả tập đoàn Nguyễn Thị cũng nhờ sự hợp tác, chi viện của tập đoàn Vĩnh Phát mới có thể chống đỡ đến bây giờ sao.
Lúc này, Tô Hồng Yên đi từ nhà vệ sinh ra, tay vẫn còn cầm điện thoại: "Vĩnh Hải, lúc nãy trợ lý của quản lý Lưu gọi điện thoại cho em, hỏi lúc nào thì anh đến công ty?"
"Đi thôi." Vứt bỏ tờ khăn giấy, Trần Vĩnh Hải lạnh nhạt buông ra hai chữ.
Tô Hồng Yên "Ừ" một tiếng, rồi lại nghi hoặc nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nguyễn Quỳnh Anh: "Cô Quỳnh Anh, cô làm sao vậy?"
"Không cần để ý đến cô ta." Trần Vĩnh Hải không chút do dự bước đi theo hướng hành lang, không thèm nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đến một lần.
Tô Hồng Yên tặc lưỡi nhanh chóng đi theo.
Nhưng mà vừa đi được vài bước thì cô ta lại nhớ ra điều gì đó, dừng lại rồi quay đầu nhìn chằm chằm vào cái bụng nhỏ của Nguyễn Quỳnh Anh.
"Cô Quỳnh Anh, cô biết bí mật của cô!"