"Nhưng mà…" Quản gia Hòang vẻ mặt do dự.
Đoán biết được ông đang lo lắng điều gì, Nguyễn Quỳnh Anh liền nhìn Nguyễn Trâm Anh: "Không sao đâu, tôi không tin cô ta có thể đánh lại tôi."
"Hừ, chị xem thử tôi có dám đánh chị không này." Nguyễn Trâm Anh gặm nhấm từng chữ cô nói, cười gầm lên, hung tợn đẩy quản gia Hoàng ra, bước nhanh đến trước mặt cô, đưa tay lên định đánh cô.
Quản gia Hoàng hốt hoảng hét lớn: "Cô ơi, cô…"
Nguyễn Quỳnh Anh cười cười, làm như không ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó ngay trước khoảnh khắc cái tát của Nguyễn Trâm Anh giáng xuống, ánh mắt lim dim, giơ nhanh tay ra, giữ chặt lấy cổ tay của Nguyễn Trầm Anh, sau đó phản pháo tát cô ta một bạt tai thẳng vào mặt.
Tiếng "bốp" giòn tan, đúng là quá dứt khoát.
Không gian bỗng nhiên an tĩnh đến lạ lùng.
Nguyễn Trâm Anh ôm lấy mặt không dám phản kháng, hai mắt trợn tròng nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.
Quản gia Hoàng cũng đứng hình hai mắt mở to một lúc, rồi mới lên tiếng: "Cô ơi, cô..."
Từ lúc nào, từ lúc nào mà cô biến thành người hung dữ đến vậy?
"Sao thế?" Nguyễn Quỳnh Anh thổi thổi bàn tay.
Quản gia Hoàng lắc đầu: "Dạ không có gì ạ, tôi chỉ muốn hỏi tay cô có đau không?"
Nguyễn Quỳnh Anh liếc nhìn Nguyễn Trâm Anh một cái: "Hơi hơi thôi, dù gì thì đánh bản mặt dày quá mà."
Vừa nói, cô vừa đưa tay lên, xòe bàn tay ra: "Chú Hoàng nhìn này, tay đỏ lên hết cả rồi."
Quản gia Hoàng bậm môi nhịn cười.
Nguyễn Trâm Anh cuối cùng cũng định thần lại, sau vài tiếng hét lên như điên, nghênh mặt hất hàm rồi giơ móng vuốt lên xông về phía Nguyễn Quỳnh Anh, hai mắt long lên như trúng độc: "Nguyễn Quỳnh Anh, chị điên rồi, chị dám đánh tôi, vậy thì tôi sẽ giết chị!"
Nhìn thấy móng tay đỏ tươi hướng đến, ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh ngưng tụ lại, dựa vào cơ thể nhỏ nhắn cúi xuống một chút, vậy là dễ dàng thoát khỏi sự công kích của cô ta.
Nguyễn Trâm Anh không vồ được gì, ngược lại lăn quay xuống đất, đầu tóc xù xòa, giày cao gót cũng văng ra một chiếc, răng cắn vào môi, phút chốc máu tươi chảy xuống.
Dưới ánh nhìn của Nguyễn Quỳnh Anh, cô ta thật thê thảm, buồn cười một cách lạ lùng.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng chẳng nể nang gì cô ta, mở miệng cười thật to: "Nguyễn Trâm Anh, nhìn bộ dạng này của cô làm tôi nhớ đến nửa năm trước khi cô vừa bước nào nhà, vừa nhếch nhác vừa bẩn thỉu!"
Nguyễn Trâm Anh ngày trước chính là như vậy, đầu tóc bù xù, mặc một bộ quần áo cũ nhìn không ra màu gì, rón rén, nhếch nhác đi vào nhà họ Nguyễn.
Lúc trước cô còn tưởng Nguyễn Trâm Anh đúng thực sự là họ hàng xa của cô, trong lòng còn thương hại, tự nhủ phải đổi xử thật tốt với cô ta, nào ngờ đến cuối cùng cô đổi lại được gì cơ chứ? Nhà tan cửa nát! Nguyễn Trâm Anh vừa hưởng thụ những gì mà cô đã bỏ ra, vừa bắt tay cùng với Lê Diệu Ngọc hãm hại mẹ con cô, thậm chí còn cười thầm nghĩ cô ngu ngốc.
Bây giờ nghĩ lại, cô lúc đó đúng là ngu ngốc thật, nhà họ Nguyễn ngoại trừ ông bà ngoại thì cũng chẳng còn ai thân tích, vậy mà khi cha cô dẫn một bé gái trở về, nói là "họ hàng xa", vậy mà cô cũng tin…
"Nguyễn Quỳnh Anh, chị im ngay!" Nghe Nguyễn Quỳnh Anh nhắc đến bản thân năm xưa, Nguyễn Trâm Anh giống như con mèo bị giẫm vào đuôi, phút chốc từ mặt đất bò lên, ánh mắt căm phẫn nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: "Chị mà còn nhắc đến năm xưa thì đừng trách tôi xé miệng chị ra!"
"Tôi đứng ở đây, cô đến đây mà xé!" Nguyễn Quỳnh Anh giơ khuỷu tay lên, không chút do dự thị uy với cô ta, ánh mắt đầy sự khinh thường: "Đến quá khứ cũng không dám đối diện, vậy thì cô-Nguyễn Trâm Anh cũng chỉ như thế mà thôi."
"Nguyễn Quỳnh Anh, chị tự tìm cái chết hả!" Nguyễn Trâm Anh vẻ mặt hung tợn, ánh mắt dữ dội lóe lên.
Cô ta từ từ cởi bỏ chiếc túi ra khỏi vai, sau đó vặn dây xích của chiếc túi, nhân lúc Nguyễn Quỳnh Anh còn chưa kịp chuẩn bị liền xông vào đánh.
"Cô Quỳnh Anh, cẩn thận!" Quản gia Hoàng hai mắt co lại, còn chưa kịp nghĩ ngợi gì đã vội kéo tay của Nguyễn Quỳnh Anh lại, đưa cô núp sau lưng của ông, thay cô gánh chịu một đòn.
Cũng không biết trong túi của Nguyễn Trâm Anh đựng cái gì mà làm cho quản gia Hoàng đau điếng hừ lên một tiếng, ngực thì cảm giác như bị một cục đá to đánh vào một phát.
"Quản gia Hoàng, chú không sao chứ?" Nguyễn Quỳnh Anh sốt sắng hỏi han hình tình của quản gia Hoàng.
Quản gia Hoàng phẩy phẩy tay: "Không sao."
Ông tiếp tục kéo cô lùi lại phía sau lưng, sau đó nheo mắt nghiêm nghị nhìn Nguyễn Trâm Anh: "Cô Trâm Anh, cô có biết hành vi vừa rồi là sao không? Đây là địa bàn của Vĩnh Phát, cô dùng thủ đoạn tàn độc để tập kích cô Quỳnh Anh, có từng nghĩ đến hậu quả."
Nghe xong lời này, Nguyễn Trâm Anh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đầy nghiêm khắc của quản gia Hoàng, cười mỉa mai: "Một con tình thân mà cũng bảo vệ như là cục cưng vậy đó, ai không biết còn tưởng Nguyễn Quỳnh Anh là cô chủ ở đây nữa đấy."
Nguyễn Quỳnh Anh cau có mặt mày, chuẩn bị mở miệng.
Quản gia Hoàng đã giành nói trước, âm thanh lạnh lẽo: "Thưa cô Trâm Anh, mong cô nói năng lễ độ một chút!"
"Lễ độ ư?" Nguyễn Trâm Anh cong môi lên chỉ vào Nguyễn Quỳnh Anh: "Tôi nói chuyện quá đáng sao? Tôi nói sai ở đây chắc? Lẽ nào Nguyễn Quỳnh Anh không phải là tình nhân sao?"
"Cô…"
Nguyễn Quỳnh Anh kéo tay áo của quản gia Hoàng, ngắt lời ông để phản bác lại lời của Nguyễn Trâm Anh: "Chú Hoàng, cảm ơn chú đã bảo vệ tôi, nhưng mà không cần đâu, để tôi tự giải quyết."
Cô kiên quyết như vậy, quản lý Hoàng chỉ biết thở dài một hơi rồi đứng qua một bên.
Nhưng còn chưa kịp đi được vài bước thì lại sợ Nguyễn Trâm Anh lại xông vào đánh người, chú không kịp can ngăn.
Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng nhìn Nguyễn Trâm Anh, mím môi: "Được rồi, thân phận của tôi có là gì thì cũng không cần cô nhắc nhở, trong lòng tôi tự khắc rõ, nói chuyện chính đi, cô lúc nãy không phải nói đến tìm tôi tính sổ sao?"
"Đúng vậy, tôi hỏi chị, tại sao chị lại bãi bỏ chức vụ của mẹ tôi?" Nguyễn Trâm Anh nghiến răng chất vấn.
Hóa ra là thay Lê Diệu Ngọc đến tìm 'công lý' à.
Nguyễn Quỳnh Anh đổi lại ánh mắt: "Vấn đề này đáng ra cô phải đi hỏi mẹ cô mới đúng chứ, nhưng mà tôi rất tò mò, cô trước kia tính kế mẹ cô là vậy, mẹ cô đáng lẽ ra hận cô lắm chứ, nhưng giờ đây hai mẹ con cô lại bảo vệ lẫn nhau, đoạn cảm tình này, đúng là thú vị thật."
"Không liên quan đến chị." Nguyễn Trâm Anh ánh mắt lóe lên, khịt mũi nói.
Tình cảm giữa cô ta và Lê Diệu Ngọc thực sự là rất phức tạp.
Thay vì nói là mẹ con thì nói là người cùng hợp tác có phần đúng hơn, Lê Diệu Liên cần cô dưỡng già, còn cô tìm cần bà ta lên kế hoạch cho.
Có thể nói, cô ta và Lê Diệu Liên bởi vì lợi ích mà nối lại với nhau, không ai rời khỏi ai.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Trâm Anh nắm chặt tay: "Nguyễn Quỳnh Anh, trả vị trí của mẹ tôi cho bà ấy."
Nguyễn Quỳnh Anh như nghe được chuyện nực cười nhất trong thiên hạ: "Cô đùa tôi sao, tôi khó khăn lắm mới đá được bà ta ra khỏi cấp quản lý của công ty, cô muốn tôi trả thì tôi phải trả chắc, cô là cái thá gì chứ."
"Chị không sợ cha chết không nhắm mắt sao?" Nguyễn Trâm Anh giương cằm lên, đắc ý nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh khinh thường chế nhạo: "Cô có đem cha ra nói cũng vô ích thôi, cha vừa mới mất, Lê Diệu Liên liền ngả vào lòng anh Hổ, chỉ dựa vào điều này, cô nghĩ rằng cha sẽ an lòng sao?"
Lời vừa nói ra, không đợi đến lúc Nguyễn Trâm Anh lên tiếng, một giọng nữ dịu dàng, nhã nhặn vang lên: "Cô Quỳnh Anh, hôm qua cô nói tôi mang tay áo của áo cưới đi thêu hoa, tôi đã thêu xong rồi, cô xem xem còn có vấn đề gì nữa không."
Áo cưới?
"Áo cưới gì chứ?" Đại não của Nguyễn Trâm Anh như muốn nổ tung, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái túi mà trợ lý đang cầm trong tay, nhìn như kiểu muốn chọc thủng cái túi luôn vậy, vừa nhìn là biết cô ta đang có ý đồ xấu xa.
Trợ lý có chút hoảng hốt, cầm lấy túi giấu sau lưng.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy vậy, gầm gừ hướng đến thang máy: "Cô đi lên trên trước đi, lát nữa tôi xem."
Trợ lý gật gật đầu, đi theo hướng đến thang máy.
Nhưng chưa đi được mấy bước thì đã bị Nguyễn Trâm Anh chặn lại.
Nguyễn Trâm Anh chộp lấy cái túi và lấy ra hai ống tay áo màu trắng thêu hoa văn tinh xảo.
"Nguyễn Trâm Anh, cô làm gì thế, trả tay áo lại cho tôi!" Nguyễn Quỳnh Anh nheo mắt nhưng không dám giật lấy, vì sợ làm hỏng tay áo, chỉ có thể vội vàng hét lên. Đây là tay áo cưới, cô làm sao có thể cho phép cô ta phá hỏng cơ chứ.
Lỡ như làm hỏng thì phải làm sao?
Nguyễn Trâm Anh làm ngơ trước những gì Nguyễn Quỳnh Anh nói, rồi nhìn xuống tay áo trong tay mình với vẻ mặt mờ ám: "Nguyễn Quỳnh Anh, chị đang may váy cưới à?"