Lúc đó, anh ta bị đánh trúng vào đầu, bổ nhào trên mặt đất, người đứng đầu đó gọi một cuộc điện thoại trước mặt anh ta.
Người đó mở loa ngoài nên anh ta nghe rất rõ âm thanh vọng ra từ điện thoại là giọng của cô.
Nghe thấy hoàn thành nhiệm vụ, cô còn cười “ha ha” nói: “Rất tốt, có thể rút rồi.”
“Giọng ư?” Nguyễn Quỳnh Anh cau mày, liên tục giair thích: “Tôi không biết giọng đó là thế nào, nhưng tôi dám chắc, đó là giả, hai ngày sau khi chia tay, tôi đã ra nước ngoài rồi, anh ở trong nước, làm sao có thể nghe được giọng của tôi.”
“Giả ư?” Trần Vĩnh Hải nheo mắt, nói vẻ chán ghét: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô cũng chỉ như vậy, tôi đã điều tra chuyện này rõ ràng rồi, cô không cần phải cứng họng, chỉ nhận thôi mà khó vậy sao?”
Nếu cô dám nhận, nói không chừng anh sẽ nhìn cô bằng con mắt khác.
“Tôi không làm chuyện đó, sao phải nhận!” Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt, khi mở ra là ánh mắt thanh minh: “Anh Hải, anh tin tôi một lần mà khó vậy sao?”
Cô nói lại cho anh nghe bằng những lời mà anh đã nói.
Thấy anh hơi vểnh môi nhưng không nói gì mà bước ra ngoài, Nguyễn Quỳnh Anh kéo lấy cánh tay anh, nhìn anh hy vọng: “Anh Hải, anh thử tin tôi một lần được không? Tin tôi chưa từng làm việc gì có lỗi với anh.”
“Cô bảo tôi làm sao tin cô đây?” Trần Vĩnh Hairkhoong hề hất tay cô đang nắm lấy cánh tay anh, còn nhấc tay sờ lên mặt cô, ngón tay cái buốt lạnh vuốt ve gương mặt cô, động tác dịu dàng như là đôi tình nhân vậy.
Hành động đột ngột của anh làm cho Nguyễn Quỳnh Anh ngẩn một lúc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, cô nghiêng đầu, chủ động chạm vào tay anh: “Chỉ cần anh đồng ý, anh có thể tin tôi, trước đây tôi đã từng nói, đội tình báo của anh có vấn đề, vậy tại sao anh không điều tra bằng hình thức khác, có thể kết quả sẽ khác?”
“Đúng là một ý kiến hay!” Trần Vĩnh Hải chớp mắt, làm mọi người không thấy rõ cảm xúc của anh.
Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh sang lên: “Anh Hải, anh có chịu điều tra lại lần nữa không?”
“Tôi không có nhiều thời gian như thế.” Trần Vĩnh Hải rút tay lại, giọng nói lạnh lùng: “Người của đội tình báo là Vĩnh Phát chuyên tâm đào tạo, cô nói với tôi là có vấn đề, cô không cảm thấy là quá buồn cười à? Cô nghĩ ai cũng có thể sắp xếp người của mình vào đội tình báo à?”
“Nhưng…”
“Được rồi, tôi không muốn nghe cô lải nhãi nữa!” Trần Vĩnh Hải hất tay cô ra, bước những bước thật dài rời khỏi đó.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn theo anh, cơ thể và cả tinh thần của cô đều mệt mỏi rồi.
Có những lời có đúng thế nào nhưng trên thế giới này lại có một kiểu người cố chấp, mãi mãi không thức tỉnh được, Trần Vĩnh Hải Là người như thế, và cô cũng vậy.
Không phải cô đã sớm từ bỏ rồi sao, cô còn mong đợi điều gì nữa?
Dù sao cũng đã hai tháng rồi.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu cười nặng nề, trở về vị trí của mình, tiếp tục ăn bữa sáng của mình, ăn xong cô còn phải đến bệnh viện kiểm tra nữa.
Ăn sáng xong, Nguyễn Quỳnh Anh ra khỏi nhà ăn.
Khi đến sảnh , bước chân của cô bỗng dừng lại, trong mắt thấy điều bất ngờ.
Trần Vĩnh Hải vẫn chưa đi.
Cô còn tưởng anh đã ra khỏi nhà và đến công ty rồi.
Thấy Trần Vĩnh Hải đang gọi cho ai đó, Nguyễn Quỳnh Anh lưỡng lự một giây, cuối cùng cũng không gọi anh, đi thẳng vào thang máy.
Trần Vĩnh Hải liếc thấy cửa thang máy đóng lại, nhếch miệng cười nhẹ, nhưng đối với người ở đầu dây bên kia, thái độ vẫn lạnh lùng.
“Cậu Hải, Bảo Quốc đến tìm cậu.” Quản gia Hoàng từ ngoài bước vào, trầm giọng gọi.
Trần Vĩnh Hải vâng một tiếng, sau khi dùng tiếng anh nói vài câu với người đầu dây bên kia thì liền tắt máy.
“Chú Hoàng, tối nay cháu không về đâu.” Trần Vĩnh Hải lấy hợp đồng, đi ra sân.
Quản gia Hoàng đuổi theo sau anh: “Vậy cậu Hải, cậu cầm theo thuốc này.”
“Không cần đâu!” Trần vĩnh Hải liên tục bước đi không ngừng.
Bảo Quốc thấy anh đến, liền mở cửa xe.
Trần vĩnh Hải lấy hợp đồng ném vào tay Bảo Quốc, khom người ngồi vào xe.
Chiếc xe từ từ chạy ra xa, quản gia Hoàng vò đầu.
Không mang thuốc đi, lỡ đau đầu thì làm sao?
Cậu Hải đúng là càng ngày càng cố chấp mà.
Rõ ràng trước đây đâu có như thế đâu!
Quản gia Hoàng thở dài một hơi rồi quay người vào phòng.
Trên xe, Trần Vĩnh Hải nhắm mắt nghỉ ngơi, Bảo Quốc luôn nhìn anh bằng kính chiếu sau, muốn nói gì đó nhưng ngập ngừng không nói.
Trần vĩnh Hải mở lời: “Cậu muốn nói gì?”
Bảo Quốc thấy lạ: “Anh Hải, sao anh biết tôi…”
“Nói đi!” Trần Vĩnh Hải cau mày, sốt ruột cắt lời cậu ta.
Bảo Quốc dựa lưng vào ghế: “Thật ra cũng không có gì, thì là tối hôm qua cô Quỳnh Anh lấy điện thoại của anh gọi cho tôi, hỏi tôi chuyện năm đó là ai đánh úp anh, thật buồn cười mà, rõ ràng là cô ấy làm lại còn mặt dày đi hỏi tôi…”
“Tối qua là lúc nào?” Trần vĩnh Hải mở mắt ra,ánh mắt nghiêm nghị chợt lóe lên.
Chẳng trách sáng nay Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên nhắc đến chuyện này.
“Bảo Quốc nghĩ một lát nói: “Chắc là vừa sang ngày mới.”
Vừa sang ngày mới…
Anh còn chưa tỉnh!
Vẻ mặt Trần Vĩnh Hải khó coi, cô thật giỏi, không những dám động đến điện thoại của anh, mà còn đi tìm lời giải của chuyện này nữa!
Cô ấy biết mật khẩu sao?
Anh chớp mắt một cái, khóe môi nhếch lên tỏ vẻ khinh khỉnh: “Hừ…”
Điện thoại anh có mật khẩu, là ngày đầu tiên hẹn hò cùng cô, lúc đó đã nói cùng dùng chung một mật khẩu với cô, anh vẫn còn nhớ cho dù có thay điện thoại, cũng chưa từng thay mật khẩu.
Còn cô thì sao, cô đã đổi mật khẩu từ lâu rồi.
Nghĩ đến đây, gương mặt Trần Vĩnh Hải thật đáng sợ, anh lấy điện thoại ra, nhìn màn hình điện thoại một lúc với vẻ mặt khó hiểu, sau đó nhập mật khẩu, mở nhật ký cuộc gọi ra tìm.
Ngay dòng đầu tiên, đúng là vừa sang ngày mới một chút, gọi cho Bảo Quốc.
Ngoài cái này ra, những cái khác , lướt qua không thấy dấu vết gì.
Xem ra, cô chỉ gọi một cuộc.
Thái độ của Trần Vĩnh Hải có chút nhẹ nhàng êm dịu một chút, nhưng Nguyễn Quỳnh Anh không được phép có hành vi động vào điện thoại cá nhân của anh, làm cho anh càng ghét hơn.
Anh mở cài đặt ra, ấn vào thay đổi mật khẩu, muốn đổi lại mật khẩu.
Nhưng khi nhập mật khẩu mới, anh lại dừng lại,cũng không biết nghĩ đến cái gì, cuối cùng anh lại cất điện thoại vào túi.
“Bảo Quốc này!” Trần Vĩnh Hải nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bảo Quốc vừa lái xe vừa đáp: “Chuyện gì thế anh Hải?”
“Cậu có nghĩ, đội tình báo có thể bị người khác xếp gian tế vào không?”
Hả…
Chiếc xe đột nhiên trơn trượt, suýt chút nữa thì đâm vào khu vực phủ xanh.
May mà phút cuối Bảo Quốc kịp thời đánh vô lăng mới tránh được tai nạn xảy ra.
“Cậu làm cái gì thế?” Trần Vĩnh Hải nắm bàn tay chất vấn, đôi mắt anh xám xịt.
Mặt Bảo Quốc đầy mồ hôi, liên tục giải thích: “Xin lỗi anh Hải, vừa rồi có con mèo, nên…”
“Còn không mau đi đi!” Trần Vĩnh Hải không có thời gian nghe giải thích,những cái còi của xe phía sau kêu inh ỏi làm anh bực dọc.
Bảo Quốc nuốt nước bọt: “Vâng, tôi đi liền.”
Anh mau chóng đánh vô lăng cho xe chạy vào đường giữa, tiếp tục lên đường.
Bảo Quốc thở phào một hơi rồi lau mồ hôi, ánh mắt sợ hãi, cẩn thận hỏi: “Anh Hải, sao anh lại nghi ngờ đội tình báo có gian tế?”
“Không phải nghi ngờ, chỉ là thấy, không phải không có khả năng.” Trần Vĩnh Hải vắt chéo chân, ánh mắt nặng nề.
Bảo Quốc nhìn anh qua kính chiếu hậu: “Chắc không có khả năng đó đâu, dù sao đội tình báo cũng là chúng ta chuyên tâm đào tạo, trung thành tuyệt đối, bọn họ lại không thiếu tiền, ai mà có bản lĩnh lớn như thế ,mua chuộc được người của đội tình báo chứ?”
Trần Vĩnh Hải nhắm mắt, không nói gì.
Bảo Quốc cũng đoán không ra anh đang nghĩ gì, cũng ngậm miệng lại.
Rất lâu sau, Trần Vĩnh Hải mở miệng nói: “Điều tra lại lần nữa người đã đánh úp tôi 4 năm trước, và chuyện Nguyễn Quỳnh Anh ở nước ngoài 4 năm.”
“Nhưng đã điều tra mấy lần rồi, điều tra lại có nghĩa gì đâu?” Bảo Quốc hơi nhếch mày: “ Anh Hải, có phải anh vẫn có lòng tin không phải cô Quỳnh Anh làm đúng chứ?”