Họ Ngô?
Ngô Bảo Ngọc?
Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt, kích động cùng háo hức nhìn Lương Vĩnh Hải: "Anh Hải..."
Lương Vĩnh Hải đã biết rõ cô đang nghĩ gì ngay khi nhìn bộ dạng cô.
Cô đơn giản chỉ là muốn nhìn thấy người phụ nữ tên Ngô Bảo Ngọc kia.
Một người phụ nữ mà làm cho cô phấn khích như vậy, tại sao cô chưa bao giờ thấy phấn khích khi nhìn thấy anh?
Trong lòng nở nụ cười lạnh lẽo, Lương Vĩnh Hải đi về phía cửa ra vào: "Để cô Bảo Ngọc lên đây đi."
“Vâng.” Quản gia Hoàng xoay người đi xuống lầu.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn bóng lưng của Lương Vĩnh Hải: "Anh Hải, cảm ơn anh."
Lương Vĩnh Hải dừng bước một chút và sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra, anh nhấc chân lên và tiếp tục bước ra ngoài.
Vừa mới tới cửa phòng bếp, Ngô Bảo Ngọc cùng lúc từ trong thang máy đi ra thì chạm mặt.
Ngô Bảo Ngọc sững sờ một chút, sau đó khinh bỉ khịt mũi: "Đồ cặn bã!” Đã muốn cùng Tô Hồng Yên đính hôn, lại còn bao nuôi Nguyễn Quỳnh Anh, không phải cặn bã thì là cái gì? Huống chi, tên cặn bã này còn muốn Nguyễn Quỳnh Anh giết đứa bé.
Nghe thấy bị gọi là cặn bã, thái dương Lương Vĩnh Hải giật giật, sắc mặt lập tức trở nên u ám: "Cô nói cái gì?"
“Tôi nói anh là đồ cặn bã.” Ngô Bảo Ngọc nghểnh cổ nói.
Cô không sợ anh!
“Tôi là đồ cặn bã?” Lương Vĩnh Hải đi về phía cô hai bước, dừng lại trước mặt cô, giọng nói lạnh lùng: “Tôi cặn bã như vậy với người nào?
"Anh đã lừa dối hai người phụ nữ, rõ ràng vậy mà còn hỏi tôi là anh đối xử như vậy với ai. Thật nực cười." Ngô Bảo Ngọc trợn trắng mắt khinh thường: "Được rồi, tôi không muốn nói chuyện với anh, Quỳnh Anh ở phòng nào?"
Lương Vĩnh Hải không trả lời cô, đôi mắt híp lại tối sầm.
Ngay cả khi cô không sợ anh, Ngô Bảo Ngọc lúc này cũng không khỏi cảm thấy chột dạ, cô nuốt nước bọt: "Quên đi, đừng trả lời tôi. Tôi nghe quản gia nói vừa rồi anh ở trong phòng Quỳnh Anh, anh đã từ phòng này đi ra. Quỳnh Anh hẳn là đang ở bên trong. "
Nói xong, cô nhanh chóng xông vào, đóng cửa lại.
Cửa phòng ngăn cách mọi thứ, Ngô Bảo Ngọc dựa vào cánh cửa, lúc này mới thở dài.
Người đàn ông tên Hải này thực sự là một ác quỷ!
Ánh mắt anh ta rất đáng sợ, khi đối mặt với anh ta, đều có ảo giác sắp bị giết chết.
“Bảo Ngọc.” Giọng Nguyễn Quỳnh Anh vang lên trong không khí.
Ngô Bảo Ngọc định thần lại, lần theo nguồn phát ra âm thanh, chỉ thấy Nguyễn Quỳnh Anh sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, lo lắng nhìn mình: "Cậu sao vậy?"
“Không sao, tớ vừa mới gặp phải một tên cặn bã thôi.” Ngô Bảo Ngọc xua tay, thản nhiên đáp.
Nguyễn Quỳnh Anh không biết tên cặn bã miệng cô vừa nói là đang ám chỉ ai, nghĩ rằng cô thực sự gặp phải một tên cặn bã, lập tức trở nên khẩn trương: "Cậu không sao chứ, tên kia có làm cái gì không phải với cậu không?"
"Không có, chỉ là trừng mắt với tớ vài cái thôi." Ngô Bảo Ngọc nhún vai đi tới bên giường: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, còn cậu thì sao? Tớ vừa nghe quản gia nói rằng cậu bị sốt?"
Nguyễn Quỳnh Anh sờ sờ trán: "Ừm, nhưng bây giờ tốt hơn rồi.
Mới vừa rồi còn bị đau đầu, bây giờ đỡ nhiều rồi.”
“Đỡ đi một chút mà là tốt rồi.” Ngô Bảo Ngọc ngồi xuống bên giường, kéo lại chăn bông cho cô: “Cậu cũng thật là, tối hôm qua sao phải xuất viện, hại tớ hôm nay đi tìm không thấy cậu, hỏi anh chàng Cận Phong đẹp trai, mới biết được cậu ở đây. "
“Thật có lỗi quá.” Nguyễn Quỳnh Anh chống đỡ thân thể ngồi dậy, cười yếu ớt, “Tớ không nghĩ tới là cậu thật sự sẽ đến bệnh viện tìm tớ.
Tối hôm qua Trần Cận Phong nói rằng Ngô Bảo Ngọc có khả năng sẽ đến bệnh viện vào ngày hôm sau.
Nhưng cô cảm thấy Ngô Bảo Ngọc chắc đã tuyệt giao với cô nên không tin.
Giờ nghĩ lại, Trần Cận Phong thực sự biết rõ Ngô Bảo Ngọc, nếu cô không biết trước là Trần Cận Phong từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, cô sẽ thực sự nghĩ anh ta là 'anh trai nhỏ' của Ngô Bảo Ngọc.
“Tại sao tớ lại không đến bệnh viện thăm cậu?” Ngô Bảo Ngọc ánh mắt kỳ lạ nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, có chút bất mãn với câu nói của cô.
Nguyễn Quỳnh Anh nghịch sợi tóc bên tai cô, "Tớ còn tưởng rằng cậu giận tớ, muốn đoạn tuyệt với tớ, nên ..."
“Cho nên cậu nghĩ là tớ sẽ không đi tìm cậu nữa phải không?” Ngô Bảo Ngọc thở dài.
Nguyễn Quỳnh Anh ừ một cái nói: "Hiện tại cậu tìm tớ, không phải là cậu đang giận tớ sao?"
"Anh à, bây giờ tớ vẫn còn giận. Tớ rất tức giận vì chúng ta rõ ràng là bạn, nhưng cậu lại giấu tớ mọi chuyện, không chịu nói cho tớ biết. Tớ không đáng tin cậy đến vậy sao?" Ngô Bảo Ngọc ôm trán, rất là mệt mỏi nói ra.
Nguyễn Quỳnh Anh kéo tay cô giải thích: "Không phải tớ muốn giấu cậu, cũng không phải là không muốn tin tưởng cậu, mà là sợ khi biết chuyện thì cậu sẽ coi thường tớ."
"Tớ không phải người nông cạn như vậy. Cậu thân là chủ tịch tập đoàn Nguyễn Thị, nếu không có nguyên nhân đặc biệt, tớ không tin là cậu có thể buông bỏ lòng tự tôn của mình mà làm tình nhân. Nào, mau nói xem rốt cuộc tất cả chuyện này là sao?" Ngô Bảo Ngọc khoanh tay. .
Nghe những lời của cô, Nguyễn Quỳnh Anh rất cảm động nhưng đồng thời trong lòng lại cảm thấy chua xót.
Ngô Bảo Ngọc không coi thường cô, ngược lại còn tin rằng cô chọn làm tình nhân của Lương Vĩnh Hải là có nguyên nhân.
Nhưng với Lương Vĩnh Hải, bọn họ quen nhau đã gần năm năm, nhưng anh vẫn không chịu cho cô dù chỉ một chút lòng tin.
Với một nụ cười chua chát trong lòng, Nguyễn Quỳnh Anh giải thích tất cả những gì đã xảy ra giữa cô và Lương Vĩnh Hải từ lần đầu tiên quen biết đến giờ. Khi nhắc đến đứa con đầu lòng đã mất, cô không thể ngăn được nước mắt.
Mặc dù rất tức giận nhưng Ngô Bảo Ngọc không lên tiếng an ủi Nguyễn Quỳnh Anh.
Bởi cô biết điều mà Nguyễn Quỳnh Anh cần lúc này không phải là sự an ủi mà là một người lắng nghe cô.
Đợi đến lúc Nguyễn Quỳnh Anh nói xong, cô liền ôm người đó vào lòng, nghiến răng nghiến lợi phẫn uất nói: "Anh ta đúng là đồ cặn bã. Tớ chưa từng thấy người đàn ông nào lưu manh hơn anh ta. Sau khi chia tay, anh ta còn trả thù bạn gái cũ. Quả là tiểu nhân tâm địa nhỏ nhen.”
Nói đến đây, Ngô Bảo Ngọc tức giận đến phẫn nộ, "Nguyễn Quỳnh Anh, tớ thật sự là khâm phục cậu, loại đàn ông không có giới hạn này, cậu yêu anh ta làm cái gì?"
Chẳng những để cho bạn gái cũ làm tình nhân, còn để bạn gái cũ làm chỗ thế thân, thật sự là làm mới ba quan điểm.
Có thể làm ra những việc xấu xa như vậy, Lương Vĩnh Hải có lẽ là người duy nhất.
“Tớ cũng không biết tớ yêu anh ta là vì cái gì, thế nhưng tớ vẫn chỉ yêu anh ta.” Nguyễn Quỳnh Anh che mặt, đau khổ nói.
“Yêu cái rắm!” Ngô Bảo Ngọc thốt ra một câu chửi thề hiếm thấy rồi tức giận nhìn cô chằm chằm “Loại đàn ông này mà cậu cũng dám yêu. Tớ thật sự không biết nên nói cậu là người can đảm, hay là do chưa từng thấy qua một người đàn ông nào. Không phải không có những người đàn ông giàu có như anh ta. Nhân cách so với anh ta tốt hơn càng là một động lực lớn. Những người như vậy thì cậu không yêu, lại đi yêu một kẻ biến thái."
"Trước đây anh ta không phải như vậy ..." Nguyễn Quỳnh Anh trong tiềm thức muốn bênh vực Lương Vĩnh Hải, rằng anh không phải biến thái.
Nhưng cô chưa kịp nói xong thì đã bị Ngô Bảo Ngọc cắt ngang: "Được rồi, thôi đi, tớ không quan tâm đến việc anh ta từng như thế nào. Tớ chỉ biết rằng anh ta so với bất kỳ người đàn ông nào mà tớ từng thấy thì vẫn là không có nhân phẩm. Đừng nói với tớ là những chuyện hắn làm tổn thương cậu, tất cả đều là giả dối! "
"..." Nguyễn Quỳnh Anh mím chặt môi hai lần, không phát ra tiếng.
Đương nhiên đó không phải là giả, sự ngờ vực của anh ta, sự giễu cợt, khiêu khích, sự thô bạo của anh ta, v.v., tất cả đều đang làm tổn thương cô.
Điều cô quan tâm nhất là anh dùng cô làm vật thay thế.
Đây mới là vết thương sâu đậm nhất đối với cô.
"Nhìn xem, bản thân cậu vẫn không nói được gì, cho nên một người đàn ông như vậy, có cái gì đáng để yêu đâu? Yêu càng sâu đậm, sẽ chỉ khiến cậu càng đau." Ngô Bảo Ngọc càng ôm chặt Nguyễn Quỳnh Anh, nói với trái tim tha thiết. Khuyên nhủ: "Quỳnh Anh, nghe tớ, đừng yêu anh ta nữa, được không?"
“Đâu có dễ dàng như vậy.” Nguyễn Quỳnh Anh rời khỏi vòng tay cô với nụ cười gượng gạo “Nếu như tớ nói không yêu, là có thể lập tức ngừng yêu, thì tớ cũng sẽ không cảm thấy thống khổ như bây giờ.”
Chính vì tình yêu mà Lương Vĩnh Hải mới có thể làm tổn thương cô, và mọi điều quá đáng, xúc phạm anh làm đối với cô đều có thể khiến cô cảm thấy đau đớn.
Chỉ cần cô không yêu anh, bất luận anh có làm cái gì, cô cũng sẽ không có bất cứ cảm giác nào.
“Ai nói không dễ dàng, tớ có cách làm cho cậu lập tức không yêu anh ta!” Ngô Bảo Ngọc bỗng nhiên nở nụ cười một cách thần bí.