“Cậu Vĩnh Hải, đây là báo cáo của tháng trước.” – Bảo Quốc gõ cửa với một xấp tài liệu.
Vĩnh Hải nhìn chằm chằm vào máy tính, nhẹ nhàng phun ra một câu: “Bỏ xuống đi.”
“Vâng.” Bảo Quốc đáp và đặt tập tài liệu lên bàn.
Thấy anh còn chưa đi ra ngoài, Vĩnh Hải không khỏi nhướng mày, “Còn có chuyện gì sao?”
“Ừm… Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là lúc nãy ba của anh có gọi điện thoại đến.” - Bảo Quốc thì thào.
Mặt Vĩnh Hải đột nhiên trầm xuống: “Ông ấy nói gì?”
“Bữa tiệc sinh nhật của cô Tô đã qua, hỏi khi nào thì anh sẽ công khai chuyện đính hôn với cô Tô.”
“Anh đôi nói với ông ấy rằng lễ đính hôn sẽ không công khai.” - Vĩnh Hải sốt ruột xua tôiy.
Vốn dĩ, việc đính hôn chỉ là để cùng Tô Hồng Yêu chỉ để bàn bạc, giúp cô đối phó với nhà họ Khương.
Vậy công khai làm cái gì?
Những người trong cuộc tự hiểu điều đó là gì mà.
“Nhưng cứ thế này, cha cậu nhất định sẽ không vui.” - Bảo Quốc bối rối.
Vĩnh Hải cười lạnh: “Ông ấy không vui, không liên quan gì đến tôi.”
“Nhưng phía chủ tịch Tô cũng không thấy công bằng. Tối qua sau khi anh rời bữa tiệc, chủ tịch Tô còn hỏi ý anh thế nào, cũng hỏi khi nào thì công khai chuyện này.”
“Vậy anh đã trả lời ra sao?” - Vĩnh Hải xếch mắt hỏi.
Bảo Quốc khẽ cúi đầu, cung kính đáp: “Tôi đã nói gần đây nhà họ Trần đang phát triển một ngành sản xuất mới. Tạm thời, nhà họ Trần cũng không nghĩ rằng việc công khai là cần thiết nhất, nên chờ cho công việc mới ổn định lại, sau đó mới đưa ra quyết định.”
“Lý do không tệ.” – Khóe miệng Vĩnh Hải cong lên.
Bảo Quốc gãi gãi đầu: “Cảm ơn cậu Hải đã khích lệ, vậy tôi xin phép đi xuống trước.”
Vĩnh Hải ừ một tiếng.
Nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, anh tôi gọi Bảo Quốc lại: “Chờ một chút.”
Bảo Quốc quay người lại.
Vĩnh Hải cụp mắt xuống, giọng nói nhàn nhạt: “Nguyễn Quỳnh Anh và Tô Hồng Yên, rất giống nhau sao?”
“Ý của cậu Hải là giống ở phương diện nào?” - Bảo Quốc hỏi.
Vĩnh Hải nheo mắt.
Bảo Quốc nhếch miệng lên, vội vàng đáp: “Nếu cậu hỏi về tính cách, thì quả thực không giống. Cô Hồng Yên tính tình hào phóng, còn Cô Quỳnh Anh thì khác, có chút không phóng khoáng lắm. Nhưng nếu cậu hỏi về diện mạo….. Thì thật sự quá giống. Bốn năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy cô Hồng Yên, suýt nữa tôi đã bị dọa nhảy dựng!”
Đôi môi Vĩnh Hải khẽ mấp máy, không nói nên lời.
Đúng vậy, diện mạo các cô ấy, quả thật quá giống nhau!
Bốn năm trước, khi nhìn thấy Tô Hồng Yên, anh cũng đã bị sốc trong giây lát, lại còn nghĩ rằng Tô Hồng Yên chính là Nguyễn Quỳnh Anh.
Anh không hiểu tại sao, hai người trông rất giống nhau, nhưng tâm địa thì lại trái ngược, một ác độc, một thiện lương.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vĩnh Hải lóe lên cảm giác tội lỗi: “Tôi hỏi anh, tôi có coi Nguyễn Quỳnh Anh thành Tô Hồng Yên không?”
“Chuyện này ...” - Bảo Quốc suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không có đâu. Hai người ngoại hình tuy trông giống nhau, nhưng đều không thể nhận lầm người được.”
Hơn nữa, nhìn bề ngoài có vẻ thấy Vĩnh Hải có ý không tốt với cô Quỳnh Anh mà ưa thích cô Hồng Yên.
Nhưng trên thực tế, cậu Vĩnh Hải sẽ vì cô Quỳnh Anh mà thực hiện một số hành động điên rồ, chẳng hạn như sử dụng sự ưu ái số một, chẳng hạn như từ bỏ các cuộc họp quan trọng về sự phát triển của nhà họ Trần,… Đây là sự đối xử mà Tô Hồng Yên được hưởng thụ mà không cần chính sách đãi ngộ.
Nghe câu trả lời của Bảo Quốc, Vĩnh Hải cười mỉa mai.
Mọi người đều biết ý tứ, anh đều xem cô ấy là Tô Hồng Yên.
Đây là người mà mọi người luôn gọi sao?
Thực sự không biết làm cách nào để đưa ra kết luận!
“Được rồi, anh có thể ra ngoài.” - Vĩnh Hải vẫy tôiy.
“Dạ.” - Bảo Quốc gật đầu, lùi lại.
Vĩnh Hải chuyển tập tài liệu trước mặt cho anh tôi cầm xuống, điện thoại reo.
“Có việc gì?” - Vĩnh Hải không nhanh cũng không chậm, vội vặn bút.
Quản gia Hoàng liếc nhìn phía sau cửa phòng: “Cậu Vĩnh Hải, cô Quỳnh Anh bị sốt.”
Vĩnh Hải lật xem hồ sơ, động tác dừng lại: “Tại sao cô ấy lại phát sốt?”
“Có thể do tối qua dầm mưa một chút.”
“Vậy thì đưa cô ấy đi bác sĩ.” - Vĩnh Hải xoa xoa thái dương của mình.
Quản gia Hoàng bất lực thở dài: “Tôi cũng muốn lắm, nhưng cô Quỳnh Anh nói rằng cô ấy không muốn gặp bác sĩ.”
“Cô ấy lại đang muốn làm loạn gì nữa đây?” - Vĩnh Hải mím môi, ánh mắt nén tức giận.
“Cô Quỳnh Anh không gây rắc rối gì, nhưng tôi cảm thấy rằng, cô ấy dường như muốn kháng cự lại bác sĩ.” – Quản gia Hoàng nói.
Vĩnh Hải im lặng trong vài giây: “Trước hết dán miếng dán hạ sốt cho cô ấy, để ý theo dõi kỹ một chút, nếu sốt không bớt, thì mặc kệ cô ấy có muốn hay không, gọi bác sĩ đến ngay.”
“Tôi hiểu rồi.”
Gác điện thoại lên, Vĩnh Hải hít một hơi, cầm bút lên để tiếp tục làm báo cáo trước mắt.
Lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên.
Anh sốt ruột cau mày: “Vào đi!”
“Anh có đang bận không?” – Khánh Minh mở cửa bước vào, trên khuôn mặt mang nụ cười phù phiếm, dĩ nhiên cũng có chút nghiêm túc đến không ngờ.
Vĩnh Hải hơi nhướng mày: “Nghĩ như thế nào lại đến đây vậy?”
“Tôi muốn nói chuyện với anh.” – Khánh Minh kéo ghế đối diện ngồi xuống: “Về chuyện đính hôn của anh với Tiểu Yên.”
“Anh nói đi.” - Vĩnh Hải dựa vào lưng ghế.
Khánh Minh nhìn anh: “Anh cùng Tiểu Yên đính hôn, là sự thật đúng không?
“Ý anh là gì?”
“Ý tôi là, anh thực sự muốn đính hôn với cô ấy, hay thậm chí là kết hôn?”
“Là do anh tự đến hỏi tôi, hay có ai sai anh đến đây hỏi vậy?” - Vĩnh Hải không trả lời câu hỏi, đôi mắt hơi nheo lại.
Khánh Minh mím môi: “Là tôi tự đến, trước đây tôi cũng muốn hỏi anh rồi.”
“Vậy thì sao?” - Vĩnh Hải quay đầu bút, hỏi cũng không mặn không nhạt.
Thái độ bất cần của anh ta khiến Khánh Minh rất tức giận: “Cho nên tôi muốn biết, anh rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy, anh sắp đính hôn với Tiểu Yên, tại sao anh lại bao dưỡng Nguyễn Quỳnh Anh? Anh có biết không? Đối với Tiểu Yên mà nói, thật là nhục nhã!!!”
Anh không thể quên được bộ dạng đuổi theo Tô Hồng Yên ngày hôm qua. Cô ấy đứng bên vườn hoa cạnh hồ, lớn tiếng khóc.
Cũng không thể quên cô ấy ở trong lòng anh, khóc lóc cho rằng Vĩnh Hải có quá nhiều điểm, đối xử với Nguyễn Quỳnh Anh, còn cảnh cáo chính Hồng Yên, trách cứ cô ấy.
“Thì ra anh tới đây để lấy lại công bằng cho Tiểu Yên.” - Vĩnh Hải khẽ cười.
Khánh Minh hít sâu một hơi, kiềm chế lửa giận trong lòng: “Đúng vậy, chuyện này đối với Tiểu Yên rất không công bằng. Dù là thân phận cô ấy là gì với anh, anh cũng không nên lấy tình nhân khác mà đối xử với cô ấy.”
“Vậy anh nghĩ xem tôi nên làm sao?” – Khóe miệng Vĩnh Hải mang ý tứ không rõ ràng, một đôi mắt thâm thúy, làm cho người ta hoàn toàn không thể nhìn thấu anh ta đang suy nghĩ gì.
Khánh Minh nghiến răng nghiến lợi, nghiêm giọng nói: “Có hai sự lựa chọn, hoặc là anh hủy hôn ước với Tiểu Yên, hoặc anh có thể chấm dứt mối quan hệ bao dưỡng với Quỳnh Anh, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Tiểu Yên.”
“Nếu tôi không chọn cả hai?” - Vĩnh Hải bày tỏ vẻ mặt nghiền ngẫm.
“Vĩnh Hải! Anh có cần quá đáng vậy không?” - Khánh Minh siết chặt nắm đấm, hai viền mắt đỏ sậm: “Anh đính hôn với Tiểu Yên, còn muôn nuôi dưỡng tình nhân, anh không chỉ làm nhục Tiểu Yên, mà còn làm nhục cả nhà họ Tô, anh biết không?”
Nghe được lời nghĩa khí của anh ta, Vĩnh Hải lại cười lạnh: “Anh thích Tiểu Yên.”
“Cái… cái gì!” – Đôi mắt Khánh Minh lóe lên, có chút áy náy.
Vĩnh Hải nhìn anh chằm chằm: “Anh thích Tiểu Yên phải không?”
“Không thể nào!” - Khánh Minh hơi nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.
“Nếu anh thích, thì lấy cô ấy đi.” - Vĩnh Hải ném cây bút lên bàn, thản nhiên nói.
Khánh Minh mở to mắt: “Vĩnh Hải! Anh có biết mình đang nói gì không?”
“Tôi đang nói cái gì vậy? Không phải đã rõ ràng rồi sao? Anh cho rằng tôi không nhìn ra được suy nghĩ của anh đối với Tiểu Yên sao?”
Lời nói của Vĩnh Hải khiến Khánh Minh sững sờ một lúc mới dịu lại, anh ta mở miệng: “Nhưng, anh không phải cùng Tiểu Yên….”
“Chỉ là một lời hứa thôi, cô ấy không muốn cùng người nhà họ Khương đính hôn nên mới để tôi giả đính ước cùng. Điều này cũng chỉ để đối phó nhà họ Khương và mẹ cô ấy thôi.” – Hai mắt Vĩnh Hải lạnh nhạt nói.
Khánh Minh sửng sốt, lửa giận biến mất: “Thì ra là vậy, tôi còn tưởng rằng anh thực sự….”