"Cô Quỳnh Anh." - Quản gia Hoàng đưa cây dù cho Nguyễn Quỳnh Anh.
Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh nhận lấy, liền mở ra che lên đầu, "Chú Hoàng, làm sao chú biết tôi về vậy?"
"Là cậu Vĩnh Hải." - Quản gia Hoàng đi ra sau lưng biệt thự nhìn một cái, cười ha hả nói: "Cậu Vĩnh Hải nghe thấy tiếng xe."
Nguyễn Quỳnh Anh lập tức hiểu ra.
Nơi này là một căn biệt thự, xung quanh cũng không có căn nhà nào khác, có thể chạy xe vào đến trong đây, chỉ có một đáp án là cô đã về đến.
Nguyễn Quỳnh Anh cuối đầu phức tạp cười một tiếng, không ngờ rằng người phát hiện ra cô về đến sớm nhất lại là Vĩnh Hải.
"Bác sĩ Trần, cảm ơn cậu đã đưa cô Quỳnh Anh về." - Quản gia Hoàng khom người, nói lời cảm ơn với Trần Cận Phong đang ngồi trong xe.
Trần Cận Phong gõ gõ ngón tay trên tay lái, "Không cần cảm ơn, tôi đi trước đây."
"Đi thong thả."
Trần Cận Phong vẫy vẫy tay về phía Nguyễn Quỳnh Anh, quay đầu xe, lái xe vào trong màn mưa, rất nhanh liền biến mất không thấy đâu.
Quản gia Hoàng thấy Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chằm chằm về phía trước, nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở, "Cô Quỳnh Anh, chúng ta mau vào trong thôi, cô cũng lạnh đến phát run rồi."
Nguyễn Quỳnh Anh tỉnh hồn lại, "Được."
Hai người một người đi trước một người đi sau vào trong biệt thự.
Vĩnh Hải đang ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng bước chân, bỏ cái điều khiển từ xa xuống ngẩng đầu nhìn.
Nhìn thấy cả người Nguyễn Quỳnh Anh run rẩy đi vào, cả gương mặt nhỏ nhắn đều trắng bệch, toàn thân cũng ướt nhem, nhìn chật vật vô cùng.
Vĩnh Hải không khỏi nhíu chân mày, biểu cảm cũng khó coi hơn mấy phần, "Không ở yên trong bệnh viện, chạy về đây làm cái gì vậy?"
"Tôi không muốn ở lại bệnh viện." - Nguyễn Quỳnh Anh lau nước trên mặt, nhỏ giọng trả lời.
Kỳ thật ban đầu cô định là sẽ ở lại bệnh viện, nếu không thì cũng chẳng nhắn tin cho quản gia Hoàng làm gì.
Nhưng lúc sau anh đến rồi, cô nghĩ nếu cô vẫn còn ở lại bệnh viện, anh nhất định sẽ lại hiểu lầm giữa cô với Trần Cận Phong có gì đó.
"Không muốn ở lại bệnh viện, vậy cô tự mà chăm sóc tốt cho cái thân thể tàn tạ đó của cô đi." - Vĩnh Hải lạnh giọng nói xong, liền chuyển ánh mắt sang ti vi.
Trên ti vi đang phát tin tức về kinh tế và tài chính lúc nửa đêm, ánh mắt anh chê bai ngồi nghe người chủ trì phân tích kinh tế thị trường, dường như rất khinh thường đối với những gì người chủ trì nói.
Cũng đúng thôi, trên đó toàn nói những thứ đại đa số đều cho những người ngoài ngành không hiểu về thương mại nghe thôi, người thật sự hiểu về thương mại, quả thật căn bản sẽ không thèm nghe.
Bởi vì toàn nói những thứ đã lỗi thời, những số liệu về kinh tế chẳng có ích gì.
"Cậu Vĩnh Hải, tối như vậy rồi, anh vẫn chưa đi nghỉ ngơi sao?" - Nguyễn Quỳnh Anh lúng túng mấy giây, vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi.
Vĩnh Hải chỉ nhìn cô một cái, căn bản chẳng thèm để ý đến cô.
Nguyễn Quỳnh Anh có chút gượng gạo nhếch môi một cái.
Lúc này, quản gia Hoàng từ trong thang máy đi ra, đưa cho cô một cái khăn lông khô, "Cô Quỳnh Anh, lau người một chút đi, lau xong rồi mau chóng đi tắm, tránh bị cảm lạnh."
"Cảm ơn chú Hoàng." - Nguyễn Quỳnh Anh cảm kích cười một tiếng.
Quản gia Hoàng không chỉ giúp cô giải vây khỏi sự gượng gạo, còn nhắc cô nên làm gì.
"Muốn lau thì cút về phòng lau, lau xong rồi thì xuống đây lại." - Vĩnh Hải nhếch môi, cả mặt không vui quát tháo.
Nguyễn Quỳnh Anh trề môi một cái, muốn nói gì đó, quản gia Hoàng mở miệng nói trước.
"Đúng vậy cô Quỳnh Anh, đi về phòng đi, tắm rửa cũng tiện hơn, tắm xong xuống đây ăn chút gì đó, tôi nghĩ chắc tối nay cô vẫn chưa ăn gì."
Vẻ mặt ông ta cười hiền hòa, giọng nói cũng vô cùng ôn hòa.
Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh lập tức như được sưởi ấm, sự ấm ức khi bị Vĩnh Hải quát tháo cũng tiêu tán đi rất nhiều.
"Vậy tôi đi về phòng." - Cô gật đầu một cái, đi về phía thang máy.
Quản gia Hoàng vẫn luôn lén quan sát Vĩnh Hải, thấy anh sau khi nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đi vào thang máy, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn một chút, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Cậu Vĩnh Hải thật đúng là không được tự nhiên nha.
Rõ ràng là lo lắng sợ cô Quỳnh Anh bị cảm lạnh, nhưng lại cứ thích dùng giọng nói cứng rắng lạnh lùng như vậy.
Cũng khó trách cho đến bây giờ, hai người bọn họ vẫn luôn không có cách nào đến gần đối phương.
Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, quản gia Hoàng chắp tay sau lưng, đi vào nhà bếp.
Một tiếng sau, Nguyễn Quỳnh Anh tắm rửa xong xuôi đi xuống.
Vĩnh Hải vẫn ngồi ở đó, chỉ là không còn xem ti vi nữa, mà là đang gọi điện thoại cho ai đó.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là Tô Hồng Yên, không có hứng thú nghe xem anh là Tô Hồng Yên nói gì, đi thẳng vào phòng ăn.
"Đứng lại!" - Giọng nói của Vĩnh Hải vang lên sau lưng cô.
Nguyễn Quỳnh Anh dừng bước chân lại, quay người sang, "Cậu Vĩnh Hải, có chuyện gì sao?"
Vĩnh Hải đã cúp điện thoại, từ trên bàn trà lấy ra một cái hộp nhung màu xanh nước biển ném về phía cô, nhàn nhạt nói: "Tặng cho cô."
Nguyễn Quỳnh Anh nhận lấy cái hộp, hơi ngẩn ra, "Đây là có ý gì?"
Là tặng quà sinh nhật cho cô sao?
Tay cô có chút run rẩy, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
Vĩnh Hải hừ lạnh cong khóe môi lên, "Có ý gì lẽ nào cô không đoán ra được sao?"
Nguyễn Quỳnh Anh cắn cắn môi dưới.
Cho nên, đây thật sự là tặng quà sinh nhật cho cô!
Trong lòng có chút ngọt ngào, cũng có chút chua chát.
Cách bốn năm rồi, cô lại một lần nữa nhận được quà sinh nhật.
Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu xuống, không để cho người đàn ông thấy được hốc mắt đã đỏ lên của mình, cô hít mũi một cái, mở cái hộp ra.
Bên trong lại là một sợi vòng tay kim cương, bên trên ngoại trừ một viên kim cương ba kara ra, những thứ khác đều là dùng để tô điểm, dưới ánh đèn tản ra tia sáng chói mắt.
Nguyễn Quỳnh Anh không kiềm được kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền tỉnh hồn lại, giấu đi sự kinh ngạc và rung động trong lòng, mờ mịt nhìn về phía Vĩnh Hải: "Cậu Vĩnh Hải, đây thật sự là tặng cho tôi sao?"
Cô không hiểu, anh tại sao lại đột nhiên muốn tặng cho cô món đồ quý giá đến như vậy.
"Ở đây ngoài cô ra thì còn ai." - Vĩnh Hải chống đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Quỳnh Anh hơi tái nhợt, lúc này cũng bởi vì vui sướng mà đỏ ửng lên.
Cô đóng hộp lại, cẩn thận cầm lấy ôm vào trong ngực, cảm động nhìn người đàn ông, "Cảm ơn anh, cậu Vĩnh Hải..."
"Cô có thích không?" - Độ cong trên môi Vĩnh Hải ngày càng lớn.
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, "Thích."
Cái mà cô thích không phải bởi vì sợi vòng tay này mắc và quý giá như thế nào, mà bởi vì đây là của anh tặng cho cô.
"Ha." - Vĩnh Hải mặc dù đang cười nhưng trong đáy mắt lại chẳng có ý cười, chỉ có sự khinh bỉ nồng nặc, "Cô xem, Trần Cận Phong tặng cho cô mì sợi cùng với bánh kem cô cũng thích, tôi tặng cho cô sợi vòng tay giá trị liên thành như vậy cô cũng thích, nhưng cái thích phía trước không khiến cô lộ ra bộ dạng kích động như vậy, tôi tặng cho cô, bộ mặt ham hư vinh của cô liền lộ ra hết rồi, thứ đồ thô tục này vừa hay thích hợp với cô."
Dứt lời, anh đứng dậy đi về phía thang máy.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng im tại chỗ, cả người đờ đẫn.
Lời nói của anh lạnh như lưỡi dao, đâm đến cô không còn sức chống đỡ, vẻ ửng đỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo dần mất đi, thay vào đó là sự tái nhợt, so với lúc mới về còn tái hơn.
Cô gắt gao cắn lấy môi dưới, nước mắt sắp trào ra, nhưng lại cứng rắn nhìn lại ở trong hốc mắt, không để nó rơi xuống, "Đợi một chút!"
Vĩnh Hải dừng lại, hơi vểnh tai lên.
Nguyễn Quỳnh Anh giơ cái hộp lên, nức nở nói: "Anh vì để làm nhục tôi, để chứng minh tôi là một người ham hư vinh, nên mới tặng cái này cho tôi sao?"
Đôi mắt Vĩnh Hải thoáng lóe lên, cười cợt một tiếng, "Sự ham hư vinh của cô, từ bốn năm trước tôi đã chứng thực qua rồi, còn cần phải chứng minh nữa sao?"
"Đó chỉ vì làm nhục tôi thôi đúng không."
"Cô có gì đáng giá để tôi tốn tiền tốn sức mà đi làm nhục cô." - Vĩnh Hải quay đầu lại, nhìn thẳng mặt cô.
Nguyễn Quỳnh Anh nhắm hai mắt lại, "Nếu không phải để làm nhục tôi, cũng không phải để chứng minh điều gì, vậy anh tặng tôi cái này rốt cuộc có ý gì?"
Cô sai rồi, đây căn bản không phải là quà sinh nhật gì cả.
"Chẳng qua là khi mua quà cáp cho tiểu Yên, mua nhiều hơn mà thôi." - Vĩnh Hải giọng nói trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt màu hổ phách cũng trở nên u ám, nhìn không thấy đáy, khiến cho người khác nhìn không ra nội tâm của anh, cũng không phân biệt được là anh đang nói thật hay nói giả.
"Cho nên, đây là Tô Hồng Yến bỏ lại đúng không, không cần nữa đúng không?" - Nguyễn Quỳnh Anh thương cảm cười.