Nguyễn Quỳnh Anh nhói lòng một cái nhìn sang khắp nơi rồi nhanh chóng nói: “Được rồi Bảo Ngọc, đây chính là yến tiệc của Tô Hồng Yên, người được mời đều là bọn của cô ấy, lỡ như để cho ai đó nghe thấy rồi truyền đến tai của cô ấy thì khó xử lắm.”
“Yên tâm đi, tôi tự biết mà.” Ngô Bảo Ngọc vẫy nhẹ tay.
Nghe thấy thế, Nguyễn Quỳnh Anh mới yên tâm.
Lúc này Tô Hồng Yên với Vĩnh Hải đã đi đến trước mặt MC.
Tô Hồng Yên buông tay của Vĩnh Hải ra, sau đó nhận lấy cái micro ở trong tay của Mc và bắt đầu nói một loạt các lời cảm ơn chính thức.
Vĩnh Hải đứng ở bên cạnh cô, chỉ là anh khẽ cau mày, sắc mặt không có biểu cảm gì và rất lạnh nhạt.
Nguyễn Quỳnh Anh biết được anh rất không thích cảnh tượng bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm như vậy.
Nhưng chỉ vì có Tô Hồng Yên, anh vẫn nhẫn nhịn mà không rời đi.
“Ngày sinh nhật của vị hôn thê mà cứ lạnh nhạt cái mặt ra và đứng ở đó. Tôi cứ có cảm giác là anh ta cũng không có thích Tô Hồng Yên lắm đâu đấy.” Ngô Bảo Ngọc lẩm bẩm.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy liền cúi mắt nói nhỏ: “Anh ta chỉ là không thể hiện cái thích đó ra thôi.”
“Theo như cô nói như vậy, cô như là rất hiểu Vĩnh Hải?” Ngô Bảo Ngọc quay đầu nhìn cô
Nguyễn Quỳnh Anh mở miệng ra muốn nói gì đó, nhưng sau đó lại trả lời mơ hồ: “Trước đó có quen biết.”
Dứt lời, cô cũng không nói gì thêm nữa, đôi mắt đó chỉ nhìn về phía trước với ánh mắt phức tạp.
Tô Hồng Yên đã nói xong những lời cần nói, dưới sân khấu vang lên một tràng pháo tay.
Kiểu An An cũng vỗ tay cái theo cho có.
“Cần sang đó chào hỏi hai người đó một tiếng không?” Ngô Bảo Ngọc đứng dậy hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: “Cô đi đi, tôi không đi đâu.”
Cô vẫn tiếp tục làm một người tàng hình sẽ tốt hơn.
“Cô không đi, tôi cũng không đi, tôi phải ở bên cạnh cô, dù sao tôi cũng không thích Tô Hồng Yên ngay từ đầu. Tôi đến tham dự bữa tiệc sinh nhật này của cô ấy đã là nể mặt cô ấy lắm rồi.” Ngô Bảo Ngọc ngồi xuống lại.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy rồi có chút ngưỡng mộ cô trong lòng.
Chỉ có thân phận cao hơn Tô Hồng Yên, hoặc là người ngang tầm với Tô Hồng Yên mới dám nói ra những lời như vậy.
Và Tô Hồng Yên so với cô còn thua một khoảng rất xa.
Dù cho là nhà họ Nguyễn thời trước đó cũng không thể nào sánh bằng nhà họ Thúc.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh uống một ngụm nước ép trái cây, dẹp đi những suy nghĩ đó và nói chuyện với Ngô Bảo Ngọc.
Nói được một hồi, cô như nhìn thấy gì đó rồi nụ cười trên khuôn mặt dần biến mất.
Ngô Bảo Ngọc nhìn thấy cô không nói chuyện nữa, còn nhìn ra phía đằng sau mình với vẻ mặt nghiêm túc nên cô cũng quay đầu ra sau trong sự khó hiểu.
Cô chỉ nhìn thấy Tô Hồng Yên đang cầm ly rượu vang dẫn theo mấy chị em nhỏ của cô ấy bước về hướng này. Rõ ràng mục tiêu của bọn họ là cô với Nguyễn Quỳnh Anh.
“Bọn họ đến đây để làm gì?” Ngô Bảo Ngọc cau chặt mày rồi gằn giọng xuống nói.
Nguyễn Quỳnh Anh bặm môi: “Không biết.”
Vốn dĩ cô không muốn có giao tiếp gì với Tô Hồng Yên vào tối hôm nay.
Nhưng bây giờ Tô Hồng Yên đã chủ động đến đây còn dẫn thêm mấy người nữa.
Cũng không biết được người đến đây có phải là có ý định không tốt gì không. Dù sao việc mời cô đến buổi tiệc sinh nhật này đã rất kỳ lạ rồi.
Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh thầm cảnh giác hơn một chút và đứng dậy.
Ngô Bảo Ngọc cũng đứng dậy theo.
“Thì ra cô Quỳnh Anh với cô Bảo Ngọc ngồi ở đây à. Tôi nói sao nãy giờ không nhìn thấy người cơ chứ.” Tô Hồng Yên dừng lại ở trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh và mỉm cười với hai người.
“Cô Yên, cô không đi đối phó các khách mời mà đến đây để làm gì?” Ngô Bảo Ngọc khoanh tay trước ngực.
“Các cô cũng là khách mời mà, tôi qua đây để chào hỏi một tiếng.” Tô Hồng Yên nhướng mày lên và trả lời bằng cách thể hiện EQ khá cao.
“Chào hỏi cũng không cần nhiều người như vậy chứ nhỉ?” Ngô Bảo Ngọc đưa mắt nhìn về mấy người phụ nữ ở phía sau cô ấy: “Tôi có thể cho rằng đây là gây hấn không?”
“Đương nhiên là không rồi.” Tô Hồng Yên mỉm cười trên mặt, nhưng trong ánh mặt lại lạnh lùng: “Mấy người này đều là chị em tốt nhất của tôi. Tôi chỉ là dẫn bọn họ sang đây để làm quen với hai người mà thôi.”
“Làm quen thì không cần đâu. Dù gì về sau cũng không có giao tiếp gì đâu, đúng không Quỳnh Anh?” Ngô Bảo Ngọc nhìn sang Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười gật đầu: “Ừm.”
Hai tháng sau, đừng nói là người phụ nữ này nữa, ngay cả Tô Hồng Yên cô cũng không gặp mặt nữa đâu. Đương nhiên sẽ không có cần phải làm quen gì rồi.
Hành vi của hai người chọc giận mấy người phụ nữ đang đứng ở đằng sau Tô Hồng Yên. Sắc mặt của bất kỳ ai trong đám bọn họ đều khó chịu, trong ánh mắt cũng bày tỏ niềm tức giận.
Nhưng do nể mặt Tô Hồng Yên nên bọn họ vẫn chưa bùng phát.
“Được thôi, nếu như là như vậy thì tôi sẽ không giới thiệu nữa.” Tô Hồng Yên vuốt tóc một cái sau đó đưa mắt nhìn sang Nguyễn Quỳnh Anh: “Cô Quỳnh Anh, sao cô lại trang điểm như vậy thế?”
Cô ấy mở miệng thật to giả vờ kinh ngạc, nhưng trong giọng nói của cô ấy lại không có một chút kinh ngạc nào cả, giống như là cô ấy đã sớm biết được Nguyễn Quỳnh Anh sẽ trang điểm như thế nào rồi.
Nguyễn Quỳnh Anh không biết tại sao cô phải giả vờ kinh ngạc như vậy, cũng lười đâm chọt cô nên đã mỉm cười: “Trang điểm bừa đấy.”
“Trang điểm bừa cũng có thể đẹp đến như vậy à? Cô Quỳnh Anh hay ho thật sự.” Tô Hồng Yên nheo mắt lại và giọng nói có chút lạnh nhạt.
“Đúng vậy, Quỳnh Anh của nhà chúng tôi bẩm sinh đẹp vậy đấy.” Ngô Bảo Ngọc ngẩng cằm lên với vẻ mặt kiêu ngạo.
Khi nghe thấy hai chữ bẩm sinh đó, đôi mắt của Tô Hồng Yên lóe qua một chút u sầu, sau đó lại ánh mắt đó biến mất ngay lập tức và cô ấy lại cười: “Đúng vậy, vốn dĩ cô Quỳnh Anh đã xinh đẹp sẵn rồi. Sau khi mặc thêm bộ váy dạ hội này vào lại càng đẹp hơn nữa. Nhắc đến thì cô Quỳnh Anh à, sao bộ váy dạ hội này của cô lại có chút xứng đôi với bộ đồ của anh Hải vậy?”
Lần này Nguyễn Quỳnh Anh đã hiểu thật rồi.
Tô Hồng Yên cố tình đến đây để chất vấn cô đấy.
Cũng đúng, khi nhìn thấy ‘vợ bé’ của vị hôn phu mình, lại còn mặc giống như một đôi với vị hôn phu mình nữa, có người phụ nữ nào sẽ không nổi điên?
“Chỉ là trùng hợp mà thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh vẫn trả lời giống hệt như vậy.
Cô không hề nói dối, đó thật sự là trùng hợp!
“Cái gì mà trùng hợp chứ. Tôi thấy cô rõ ràng là cố tình đấy.” Một người phụ nữ nhan sắc không tệ đứng ở đằng sau Tô Hồng Yên đột nhiên lên tiếng với bộ mặt chua chát.
Ngô Bảo Ngọc nghe thấy như vậy liền có chút không vui: “Cái gì gọi là cố tình đấy? Quỳnh Anh với Vĩnh Hãi đâu có quan hệ gì với nhau đâu, cô ta cố tình cái gì?”
Mấy người phụ nữ đó nhìn nhau một cái sau đó bật cười lên, trong giọng cười đó tràn đầy sự chế giễu.
Ngay cả Tô Hồng Yên cũng nhếch môi lên.
“Cái gì chứ? Thì ra cô ngồi cùng với cô ta nói chuyện vui vẻ như vậy mà cũng không biết được mối quan hệ của cô ta với anh Hải của chúng ta sao?” Người phụ nữ đó chỉ mặt Nguyễn Quỳnh Anh và chế nhạo.
Con ngươi của Nguyễn Quỳnh Anh chợt thu nhỏ lại, cô nhìn sang Tô Hồng Yên như dùng ánh mắt hỏi rằng: Có phải là cô nói cho bọn họ nghe không?
Tô Hồng Yên mỉm cười với cô, nụ cười có chút lạnh nhạt.
Nhìn thấy vậy, Nguyễn Quỳnh Anh vẫn có chút không hiểu được tại sao.
Tô Hồng Yên đã nói cho những người phụ nữ đó về việc cô là ‘vợ bé’ của Vĩnh Hải!
Ngô Bảo Ngọc bị giọng cười chế giễu của những người phụ đó chọc tức đến mức run cầm cập cả người: “Quỳnh Anh, rốt cuộc cô với Vĩnh Hải có quan hệ gì?”
“Một lát nữa tôi sẽ nói cho cô nghe được không?” Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi, biểu cảm rất áy náy.
Ngô Bảo Ngọc xem cô là bạn, còn bị chế giễu khi giúp cô, cô thật sự xấu hổ.
“Tại sao phải một lát nữa mới nói cho tôi nghe? Bây giờ nói không được sao?” Ngô Bảo Ngọc có chút bị tổn thương.
Nguyễn Quỳnh Anh mở miệng ra vừa muốn nói gì đó thì người phụ nữ chua chát đó lại lên tiếng: “Không phải là cô ta không nói ra được, mà là không dám nói. Dù gì chuyện làm ‘vợ bé’ cũng là chuyện không hay ho gì mà, sao cô ta dám nói ra chứ.”
“Cái gì? ‘Vợ bé’?” Ngô Bảo Ngọc kinh ngạc cực kỳ, cô không dám tin mà nhìn chằm chằm Nguyễn Quỳnh Anh, ngây cả người ra.
Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt tay mình, tức giận nhìn chằm chằm Tô Hồng Yên bọn họ với sắc mặt trắng bệch.
Người phụ nữ chua chát đó lên giọng: “Cái gì? Tôi có nói sai gì sao? Không phải cô chính là ‘vợ bé’ của anh Hải sao! Với thân phận là ‘vợ bé’, cô Yên mời cô đến tham dự tiệc sinh nhật đã là nể mặt cô lắm rồi. Nhưng cô lại không có biết cảm ơn là gì, còn mặc thành như vậy để khiêu khích cô ta. Thực sự là quá đáng lắm rồi!”
“Tôi không có!” Nguyễn Quỳnh Anh run cầm cập cả người, đỏ cả khóe mắt.
Người phụ nữ chua chát đó lạnh hừm một tiếng, cô ấy không tin và muốn nói thêm gì nữa.
Tô Hồng Yên cản cô ấy lại và đứng ra nói: “Cô Quỳnh Anh, tuy rằng lời của cô Uyên có chút nặng, nhưng cô ấy nói không sai mà. Hôm nay là sinh nhật của tôi, cô lại mặc đồ đôi với anh Hải thì có chút không tốt nhỉ.”
Cô ấy không thể nào quên đi được cảnh tưởng Nguyễn Quỳnh Anh mặc một bộ đồ màu xanh lam bước vào trong phòng nghỉ ngơi được ghi lại trong máy quay giám sát.
Cô ấy lại càng không thể quên đi được bộ dạng của đối thủ lớn lên cùng cô ấy từ nhỏ chế giễu cô.
Trong cơn tức giận này, cô ấy mới mặc kệ Vĩnh Hải cũng ở trong bữa tiệc này, cố tình dẫn theo mấy chị em của cô ấy để kiếm chuyện với Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại: “Cô Yên, cô thật sự cho rằng tôi là cố tình sao?”