"Ừ." Vĩnh Hải "bụp" một cái, đóng hộp lại.
Sau đó anh quay người trở về phòng.
Lúc trở ra, hai tay anh trống trơn, hiển nhiên là anh đã để vòng cổ lại.
Quản gia Hoàng gãi gãi đầu, có chút không rõ Vĩnh Hải đang làm gì.
Trang sức mà bà chủ để lại, đều bị cậu Vĩnh Hải bỏ vào két bảo hiểm trong phòng.
Vậy nên cậu Vĩnh Hải lấy ra, rồi lại để vào, rốt cuộc là muốn làm gì?
Quản gia Hoàng vô cùng tò mò, song cũng không thắc mắc, chỉ nói: "Cậu Vĩnh Hải, thư phòng đã được dọn dẹp ổn thỏa rồi ạ."
"Đã biết." Lương Vĩnh Hải thản nhiên đáp lại, đi về phía thang máy.
Lúc xuống lầu, anh liền nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh đang ngồi trên ghế sô pha, đang nhận lấy điện thoại từ người giúp việc.
Cũng không biết người ở đầu bên kia điện thoại nói gì, mà mặt nàng lộ rõ vẻ hân hoan.
Đôi mắt dấy lên chút ánh lửa, Lương Vĩnh Hải mím môi mỏng lại.
Mấy tháng qua, đến tận bây giờ, cô vẫn chưa từng cười với anh vui vẻ như vậy, lúc nào cũng giữ bộ dạng thù hận sâu sắc.
Đối với người khác, cô ấy lại có thể cười thoải mái như vậy!
Quỳnh Anh cũng nhìn thấy Vĩnh Hải, bèn gật đầu với anh xem như chào hỏi, sau đó lại tiếp tục nói nói với người ở bên đầu dây kia.
Người dọi đến là thư ký Diêm, anh ấy biết hôm nay là sinh nhật cô, nên cố ý gọi đến để chúc mừng.
Hôm nay anh ấy vẫn là người đầu tiên nói chúc cô sinh nhật vui vẻ.
"Cảm ơn thư ký Diêm, tạm biệt."
Cúp điện thoại, Nguyễn Quỳnh Anh xoay xoay cổ mình, lại nhìn sang Vĩnh Hải đang ngồi một mình một người ở phần ghế sô pha bên tay phải mình, nhìn mình bằng ánh mắt u ám.
"Cậu Vĩnh Hải, trên mặt em có cái gì à?" Nguyễn Quỳnh Anh chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu.
Anh nhìn cô như vậy, khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.
"Em trang cái gì điểm đấy, xấu quá!" Vĩnh Hải nhíu mày, chán chường không muốn mở mắt.
Lúc ở trên lầu, đèn không sáng như hiện tại, nên anh vẫn chưa nhìn rõ mặt của cô. Lúc này anh mới thấy rõ, cách cô trang điểm, đã biến hóa bộ dạng của cô hoàn toàn.
"Chắc là do đánh hơi đậm một chút." Nguyễn Quỳnh Anh vuốt mặt mình, cười gượng gạo.
Cô cũng không nói gì, cô đã cố ý vẽ như vậy mà, nếu không có lẽ anh sẽ không cảm nhận được, cô đúng là cố ý gặp Tô Hồng Yên.
"Đi tẩy đi!" Lương Vĩnh Hải chỉ về phía nhà vệ sinh, ngữ khí là mệnh lệnh không được kháng cự!
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi dưới: "Cậu Vĩnh Hải, rửa sạch rồi phải trang điểm một lần nữa, thì sẽ lâu lắm, chắc chắn không đủ thời gian, sẽ muộn mất."
Nghe lời cô, phản ứng đầu tiên của Lương Vĩnh Hải, chính là cô không muốn.
"Em đã thích đeo một cái mặt nạ giả dối như thế, vậy thì tùy em đi." Mặt Vĩnh Hải nhíu lại, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững.
Lúc này, một nữ giúp việc bước vào, còn ôm theo một cái rương nhỏ được gói ghém đẹp đẽ.
Đầu tiên là nữ giúp việc cúi chào Lương Vĩnh Hải, sau đó mới nói với Nguyễn Quỳnh Anh: "Cô Quỳnh Anh, đây là thứ ban nãy có người đến tặng, nói là quà sinh nhật dành cho cô."
Quà tặng?
Nguyễn Quỳnh Anh vẫn chưa hề thấy vui vẻ, trái lại còn nhướng mày lên: "Ai tặng đấy?"
"Không biết ạ, người ấy nói cô xem sẽ hiểu." Nữ giúp việc đưa cái rương cho cô.
Nguyễn Quỳnh Anh nói cảm ơn xong thì nhận lấy.
Cái rương rất nặng, cô ôm nó lắc lắc, hệt như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Nhưng ngay lúc này, bỗng một bàn tay to vươn đến, đỡ lấy đáy của cái rương, giúp cô ổn định lại sự cân bằng.
Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng thở ra, lúc này cô mới thấy rõ chủ nhân của bàn tay ấy là ai.
Là Vĩnh Hải! Vậy mà anh lại ra tay giúp cô!
Sau khi đặt cái rương lên, Nguyễn Quỳnh Anh cười cảm kích với Vĩnh Hải: "Cậu Vĩnh Hải, cảm ơn anh."
"Đúng là không có tiền đồ!" Lương Vĩnh Hải hừ một tiếng khinh thường, ánh mắt tràn ngập chán ghét.
Nguyễn Quỳnh Anh vểnh vểnh môi, không nói gì cả.
Đúng là cô có chút không có tiền đồ, cả một cái rương thôi cũng không ôm được.
Mà cái rương kia, cũng nặng thật đấy, cũng không biết bên trong đó có gì nữa!
Nhìn cái rương trên bàn trà, Nguyễn Quỳnh Anh day day hai tay chỗ giữa trán, chần chừ không biết có nên mở ra hay không.
Bây giờ cô thật sự có hơi sợ một số thứ bí ẩn, chỉ lo là trò đùa dai của ai đó không có ý tốt.
"Em không mở ra sao?" Vĩnh Hải nhếch miệng lên, cười như không cười nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, trong mắt ẩn chứa một chút nghiền ngẫm.
Nghe ra sự trêu chọc trong lời của anh, Nguyễn Quỳnh Anh dựng thẳng sống lưng: "Phải mở, chắc chắn phải mở!"
Nhưng tay cô lại dừng chỗ khóa mở rương, lưỡng lự mãi cũng không dám mở ra, trong đầu cô toàn là hình ảnh con mèo chết bị lột da trước đó.
Thấy bộ dạng cô trông như thế, Vĩnh Hải biết cô đang nghĩ về chuyện gì.
Đôi mắt anh lấp lánh, anh kéo cái rương đến trước mặt mình: "Đúng là vô dụng, để anh!"
Anh bình tĩnh gỡ cái khóa ra, mở chiến rương.
Sau khi mở ra, thứ gì bên trong đó rọi vào mắt anh, Vĩnh Hải bất ngờ nhíu mày lại.
Nguyễn Quỳnh Anh vẫn nhìn chăm chú vào anh, tò mò hỏi một câu: "Cái gì vậy?"
Vẻ mặt của anh gần như đã nói cho cô biết, ít nhất nó không phải thứ trò đùa dai tầm xàm nào đó.
"Tự xem đi." Vĩnh Hải đẩy cái rương đến trước mặt cô.
Quỳnh Anh cúi đầu, vừa nhìn thấy, cô trợn mắt lên.
Bên trong là một bức tượng khắc hình cá heo rất lớn, bên ngoài được chiếu sáng bằng lớp đèn thủy tinh màu xanh biển, phản xạ vào mắt khiến nó sáng lên, cô liếc mắt một cái đã thấy thích.
Cô rất cẩn thận lấy bức tượng khắc ra ngoài, vuốt ve nó vài cái, yêu thích không buông tay.
Vĩnh Hải thấy vậy, hai mắt híp lại: "Em thích nó lắm sao?"
"Ừ, em thích cá heo." Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.
Cô không chỉ thích cá heo, mà có thích những thứ liên quan đến cá heo nữa.
"A." Vĩnh Hải cười lạnh, trong mắt ẩn chứa cảm xúc mà người khác nhìn không hiểu: "Anh lại cảm thấy cá heo rất không hợp với em."
Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt, hỏi lại theo bản năng: "Vì sao?"
Vĩnh Hải khép mi mắt xuống, không biết anh nghĩ gì đó mà không trả lời.
Thật ra anh vẫn luôn biết là cô thích cá heo, nhưng tính cách của cô lại không giống cá heo một chút nào, trái lại cô giống thỏ hơn, lúc thì to gan, lúc thì nhát cáy.
Vậy nên khi ở bên nhau, dù biết cô không thích thỏ, anh cũng vẫn tặng cho cô những món quà liên quan tới thỏ, vì anh cảm thấy nó rất hợp với cô.
Nhưng cô, lần nào cũng là ngày hôm sau, sẽ bảo người giúp việc trả lại cho anh.
Nghĩ như thế, sắc mặt Vĩnh Hải cần lạnh bao nhiêu là lạnh bấy nhiêu.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh một cái: "Cậu Vĩnh Hải, anh làm sao đấy?"
Nhưng Vĩnh Hải cứ hệt như không nghe thấy, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Nhìn theo bóng hình anh, Quỳnh Anh nghiêng đầu.
Đang êm đẹp, anh lại ồn ào cáu kỉnh cái gì nữa đấy?
Nhưng mà cô cũng quen rồi!
Không nghĩ nhiều gì cả, Nguyễn Quỳnh Anh thu mắt lại, chuẩn bị bỏ lại bức tượng cá heo vào trong rương, lúc này cô mới chú ý, dưới đáy rương, còn lộ ra một tấm thiệp.
"A?" Nguyễn Quỳnh Anh buông bức tượng ra, cầm lấy tấm thiệp bằng sợi tổng hợp, mở ra, bên trên chỉ có sáu chữ ngắn gọn: "Chị ơi, sinh nhật vui vẻ!"
Chữ viết này là...
Nguyễn Quỳnh Anh vừa mừng vừa sợ, che miệng lại mới không khiến mình hét lên thành tiếng, nhưng nước mắt lại không kìm được, trực tiếp nhòe thẳng ra ngoài.
Là quà mà Việt Anh gửi đến!
Thì ra Việt Anh vẫn chưa quên cô.
Cũng không biết Việt Anh bây giờ thế nào rồi?
Lau lau nước mắt, Quỳnh Anh cẩn thận ôm cái rương lên, quay về phòng tìm chỗ đặt tốt.
Lúc cô xuống lầu lần nữa, quản gia Hoàng đang đứng ở đầu cầu thang, hệt như cố tình đợi cô ở đó: "Cô Quỳnh Anh, cậu Vĩnh Hải đợi cô trên xe."
"Cậu Vĩnh Hải bảo tôi đi chung với cậu ấy?" Nguyễn Quỳnh Anh hỏi.
"Đúng vậy." quản gia Hoàng gật đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi dưới: "Chỉ là tôi đi với anh ấy thì không tốt lắm đâu, nhỡ có người đoán quan hệ của tôi và anh ấy..."
"Hẳn là cậu Vĩnh Hải có tính toán của bản thân, cô Quỳnh Anh, cô đừng nghĩ nhiều quá, nhanh lên xe đi ạ, nếu không cậu chủ sẽ không vui đâu." Quản gia Hoàn thúc giục.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng không muốn ông ấy khó xử, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Được, tôi biết rồi."
Lúc cô ra khỏi biệt thự, quả nhiên đã có một chiếc xe đã đậu sẵn, nhưng không phải chiếc Maybach bình thường Lương Vĩnh Hải hay đi, mà là một chiếc xe ngang ngược càng xa hoa, càng dài hơn.
Cô đi qua đó, cửa kính xe hạ xuống, sườn mặt lạnh lùng hoàn mỹ của Lương Vĩnh Hải đập vào mắt cô: "Lên xe!"