Vĩnh Hải nâng cổ tay lên: "Một giờ ba mươi bốn phút."
Hắn nhớ rõ như vậy!
Nguyễn Quỳnh Anh áy náy cười cười dù trong lòng oán thầm, "Xin lỗi, tôi đã bận hơi lâu."
“Tôi còn tưởng cô cắm trại để đóng quân ở tầng dưới luôn rồi chứ.” Vĩnh Hải khóe miệng nhếch lên.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi cúi đầu xuống, không nói gì.
Nếu có thể mang một chiếc giường xuống tầng dưới, nói không chừng cô thực sự có thể làm như vậy.
“Đi tắm đi.” Vĩnh Hải hất cằm ra lệnh.
Nguyễn Quỳnh Anh nheo mắt nhìn, vẻ mặt nghiêm túc.
Anh có ở lại tối nay không?
Nếu vậy thì không thể được, tình trạng của đứa bé đang không ổn định, trước đây cô không biết mình có thai, chỉ cần thân thể không có trở ngại và anh muốn, cô đều sẽ không cự tuyệt.
Nhưng hiện tại cô chỉ muốn bảo vệ đứa con trong bụng, không thể làm loạn.
Phải nghĩ cách, tiếp tục đuổi anh đi.
Trong lúc suy tư, Nguyễn Quỳnh Anh vẫn cầm lấy đồ ngủ, đi vào phòng tắm.
Sau khi cô bước ra khỏi phòng tắm, Vĩnh Hải đã nằm xuống.
Trong trường hợp này, cô rõ ràng không thể đuổi anh đi.
Tiếc nuối nhắm mắt lại, Nguyễn Quỳnh Anh chỉ có thể nghĩ cách khác.
Cô không biết anh đã ngủ chưa nên cố tình lau tóc chậm rãi, cố gắng trì hoãn thời gian cho đến khi anh hoàn toàn ngủ say trước khi cô đi qua đó.
Qua nửa giờ đồng hồ, Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu liếc nhìn thoáng qua trên giường, người đàn ông kia vẫn đang là tư thế nằm nghiêng, không thay đổi chút nào.
“Có lẽ nào ngủ quên rồi không?” Cô lẩm bẩm phát ra một âm thanh yếu ớt nhỏ nhẹ như tiếng muỗi vo ve, chân tay khẽ khàng đi qua đó.
Cô vừa bước đến bên cạnh giường, một bàn tay to lớn đột nhiên thò ra từ trong chăn, túm lấy cổ tay cô một cách chuẩn xác.
Ngay sau đó, một lực kéo cực mạnh ập đến, Nguyễn Quỳnh Anh kêu lên một tiếng, thân thể lao về phía trước.
Khi cô sắp chạm xuống bề mặt giường, người đàn ông bỗng nhiên ngồi dậy, ôm lấy bờ vai của cô, lăn cô lại rồi lấy thân mình đè lên cô.
Một loạt động tác này chỉ diễn ra trong vài giây, Nguyễn Quỳnh Anh có hơi chóng mặt, lắc đầu một hồi mới tỉnh lại, "Vĩnh Hải, anh không ngủ à?"
“Ai bảo cô rằng tôi đã ngủ?” Vĩnh Hải nhìn chằm chằm xuống cô với vẻ trịch thượng, trong mắt lộ ra một chút trào phúng.
"Vậy thì tại sao anh..."
"Giả vờ ngủ?"
Nguyễn Quỳnh Anh ừ một tiếng.
Vĩnh Hải chế nhạo, "Tôi cũng không có giả vờ ngủ, là tự cô nghĩ vậy."
“Vĩnh Hải, anh như thế này là đang già mồm át lẽ phải!” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh bất mãn.
Vừa rồi bộ dạng anh như vậy, ai nhìn thấy cũng sẽ tưởng rằng anh đã ngủ rồi.
“Nguyễn Quỳnh Anh, gan của cô cũng lớn thật, ai đã cho cô sự can đảm để nói chuyện với tôi như thế này?” Vĩnh Hải véo má cô đến mức không ngậm miệng lại được.
Nhưng Nguyễn Quỳnh Anh không cảm thấy đau, còn nói có phần lấp lửng: "Không ai cho tôi dũng khí cả, chính là tôi tự mình..."
Khi cô nói, môi cô khẽ mấp máy chuyển động, khéo léo để lộ ra chiếc lưỡi nhỏ bé của cô một cách mơ hồ.
Sau khi Vĩnh Hải nhìn thấy, mắt anh tối sầm lại, cúi đầu xuống hôn cô, đem luôn lời cô chưa kịp nói xong mà nuốt lấy.
Nguyễn Quỳnh Anh ngây ngẩn cả người, hai mắt mở to, mất mấy giây mới phản ứng được, vươn tay ra, vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông này.
Cảm nhận được sự đáp lại của cô, người đàn ông ngừng lại một giây, sau đó nụ hôn trở nên mãnh liệt và độc đoán hơn.
Dần dần, Vĩnh Hải bắt đầu thấy không đủ hài lòng chỉ với thế này, buông khuôn mặt của cô ra và đưa tay về phía thân thể cô mà tìm kiếm.
Khi tay anh chạm vào bụng cô, Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên tỉnh táo lại và đẩy anh ra.
Vĩnh Hải chưa kịp đề phòng đã bị đẩy ra, sắc mặt tối sầm, gắt gao nhìn chằm chằm cô với vẻ lạnh lùng, "Nguyễn Quỳnh Anh, cô rốt cuộc có ý gì?"
"Tôi ..." Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy có chút tội lỗi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, xin lỗi anh, Vĩnh Hải."
Vĩnh Hải như vừa nghe được một câu chuyện nực cười, tiếng cười lạnh lẽo như băng, "Vừa rồi khi cô đáp ứng tôi, sao không nói là bản thân không khỏe."
“Vừa rồi vẫn không sao, nhưng hiện tại đột nhiên cảm thấy không thoải mái.” Nguyễn Quỳnh Anh càng ngày càng vùi đầu xuống dưới, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ.
Đừng nói đến Vĩnh Hải, ngay cả bản thân cô cũng biết lý do nghe thật nực cười.
"Rốt cuộc là không thoải mái, hay là cố ý cự tuyệt tôi, Nguyễn Quỳnh Anh, trong lòng cô biết rõ lần trước tôi đã bao dung với cô, mà lần này cô lại bịa ra một lý do vô lý như vậy. Cô đang giữ mình vì ai?" Cậu Vĩnh Hải bóp cằm cô, giọng nói lạnh lùng.
Nguyễn Quỳnh Anh kịch liệt lắc đầu: "Không có, tôi thực sự cảm thấy khó chịu..."
“Được, vậy tôi sẽ cho cô một cơ hội, mau nói xem chỗ nào không thoải mái?” Vĩnh Hải nhìn cô, tuy cười nhưng trong lòng không vui.
Nguyễn Quỳnh Anh xoa bụng, ánh mắt lấp lánh, "Ở đây."
Vĩnh Hải hồ nghi thò tay sờ lên bụng cô, hơi dùng sức ấn xuống một chút, liền ấn ra một cục cứng cứng hay sao đó.
“Đây là cái gì?” Anh cau mày.
Ngay cả khi anh không hiểu về y học, anh cũng biết rằng cái 'cục' này không nên sinh trưởng ở trong bụng.
Nguyễn Quỳnh Anh cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong mắt, thản nhiên nói: "Tôi cũng không rõ lắm."
“Chẳng lẽ là một khối u?” Vĩnh Hải cau mày và thốt ra với một giọng trầm trầm.
Nguyễn Quỳnh Anh suýt nữa sặc nước miếng, vội xua tay, "Không phải, nhất định không phải là khối u!"
Cô sợ nếu anh cho rằng đó là khối u, sẽ lập tức đưa cô đến bệnh viện mổ.
“Cô khẳng định là như vậy sao?” Vĩnh Hải vẻ mặt nặng nề nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh mặt không để lộ ra bất cứ chuyện gì: "Tôi không phải là khẳng định, mà tôi biết rõ rằng nhất định không phải là khối u. Hẳn là bởi vì buổi tối ăn hơi nhiều một chút nên bị đầy bụng."
“Vậy thì cô thực sự là rất có triển vọng.” Vĩnh Hải vén chăn ra khỏi giường và đi vào phòng tắm.
Chẳng mấy chốc, cô đã nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Nguyễn Quỳnh Anh nằm trên giường, thở phào nhẹ nhõm, ngây người nhìn trần nhà.
Lần này cuối cùng cô cũng ứng phó được, nhưng lần sau, cô nên tìm lý do gì để từ chối sinh hoạt vợ chồng cùng anh?
Nếu một mực viện cớ đó trong suốt hai tháng, không ai có thể không nghi ngờ rằng cô có điểm bất thường.
Suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra được biện pháp, cuối cùng Nguyễn Quỳnh Anh chỉ có thể quyết định sẽ đi bước nào hay bước nấy.
Vĩnh Hải tắm rửa rất nhanh và bước ra chỉ sau vài phút, trông có hơi lạnh.
Nguyễn Quỳnh Anh tinh tế nhận ra, anh trông như vậy là vì đã tắm nước lạnh sao?
Bây giờ không phải là mùa hè, anh không sợ bị cảm ư?
Trong lòng thầm thở dài một tiếng, Nguyễn Quỳnh Anh ngồi dậy, lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo ra, "Vĩnh Hải, để tôi sấy tóc cho anh."
Nghe vậy, Vĩnh Hải liếc nhìn cô có phần bất ngờ, không nói gì, ném khăn tắm trong tay xuống, tới ngồi bên giường.
Với niềm vui trên khuôn mặt, cô bò tới phía sau lưng anh, nửa quỳ sấy tóc cho anh.
Sau khi sấy khô, Vĩnh Hải nằm lên giường.
"Vĩnh ..." Nguyễn Quỳnh Anh mở miệng, định nói gì đó, nhưng nhìn thấy anh đã nhắm mắt lại, liền nuốt xuống.
Anh hẳn là sẽ không chạm vào cô nữa, phải không?
Nghĩ đến đây, trái tim Nguyễn Quỳnh Anh như thắt lại, cô đem cất máy sấy tóc đi, tắt đèn rồi nằm trở lại.
Ngay khi cô vừa nằm xuống, Vĩnh Hải đã trở mình và quay lưng về phía cô
Lúc này, Nguyễn Quỳnh Anh không thể biết được nên nghĩ như thế nào, trước đây khi anh ở lại qua đêm mà không quan hệ với cô, anh sẽ ôm cô vào lòng thay vì quay lưng lại với cô như lần này.
Anh vẫn còn so đo với cô vì sự cự tuyệt của cô vừa nãy sao?
Cắn môi, Nguyễn Quỳnh Anh kéo chăn bông che qua đỉnh đầu với vẻ mặt buồn bã.
Rõ ràng là họ ở gần nhau như vậy, thân thể gần kề, nhưng trái tim họ lại cách xa.
Cái gọi là đồng sàng dị mộng, có lẽ đại khái là như thế này.
...
Ngày hôm sau, trong bữa sáng.
Quản gia Hoàng bước tới với điện thoại cố định từ trong phòng khách, "Cô Quỳnh Anh, cô có điện thoại"
“Là ai vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu lên.
Ngay cả Vĩnh Hải cũng hơi nhướng mày.
“Là cục cảnh sát.” Quản gia Hoàng đáp.
Nguyễn Quỳnh Anh nghi hoặc nhận lấy điện thoại, "Alo, xin chào."
"Xin chào, đây có phải là cô Quỳnh Anh không?"
Giọng nói này rất quen thuộc, hình như là của nam cảnh sát họ Lý lúc trước chiếu cố cô.
“Chính là tôi, cảnh sát Lý tìm tôi có chuyện gì vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh hỏi.
Viên cảnh sát Lý trả lời: "Sau khi trải qua một thời gian dài như vậy xem xét bản án của anh Hổ, chúng tôi đã tìm ra manh mối liên quan đến bố cô. Cô có thể đến đồn cảnh sát một chuyến không?"