Nguyễn Quỳnh Anh quật cường mím môi: “Em cũng muốn biết, thứ mà anh tra được. Tại sao lại thành nội dung như này!”
“Ý cô nói là, cái mà tôi tra ra là giả?” Con mắt của Vĩnh Hải nheo lại mang theo vài tia nguy hiểm.
Nguyễn Quỳnh Anh không nói câu nào lặng lẽ gật đầu.
Vĩnh Hải liền nở một nụ cười châm chọc: “Cô cho rằng đội điều tra của tôi ăn chay hay sao? Tôi đã cho họ điều tra hai lần rồi, cả hai lần đều là kết quả như vậy!”
“Sao có thể như vậy…” Nguyễn Quỳnh Anh run người, cô lẩm bẩm: “Em rõ ràng là đi nước ngoài chữa bệnh….” Tại sao lại biến thành cuộc liên hôn rồi?
Nhìn thấy dáng vẻ run rẩy của Nguyễn Quỳnh Anh, tay của Vĩnh Hải liền không tự ý thức vươn ra phía trước.
Nhưng lại nghĩ ra cái gì đó, ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo, sau đó anh thu cánh tay lại siết chặt thành nắm đấm.
“Nguyễn Quỳnh Anh, cô bị bệnh tim cũng quyết định đi ra nước ngoài một đoạn thời gian để trị bệnh. Nhưng cô không định đi trị liệu trước, mà cô đi đến nhà họ Hy Nhĩ liên hôn. Nhưng không ngờ rằng người của dòng họ Hy Nhĩ phát hiện cô bị bệnh tim nên đã hủy cuộc liên hôn này.”
Nói đến đây, Vĩnh Hải cúi xuống cầm tư liệu ở dưới bàn trà lên, sau khi nhìn thấy sắc mặt của Nguyễn Quỳnh Anh càng ngày càng nhợt nhạt, anh liền nói tiếp: “Sau đó cô bị sock rồi nhập viện. Mà trong lúc nhập viện cô lại nghe được tin dòng họ Hy Nhĩ đang tìm người liên hôn mới, dưới sự kích thích này sau đó cô liền bị trầm cảm. Lúc đó bác sĩ Giang mới xuất hiện và làm bác sĩ điều trị cho cô.”
Đây chính là điều mà anh đã điều tra ra sao?
Đôi đồng tử của Nguyễn Quỳnh Anh co rút lại, cơ thể cô run lên, thất sắc nói: “Những điều này anh nói đều sai hết.”
Vĩnh Hải lạnh lùng cười: “Sai sao? Vậy thì cô nói cho tôi biết, cái nào mới là thật?”
“Ngoài việc liên hôn ra, những cái khác đều là thật!” Nguyễn Quỳnh Anh hít một ngụm khí nói.
Khi nghe cô nói xong, Vĩnh Hải vẻ mặt tỏ vẻ rất khinh thường: “Cô vãn còn không chịu thừa nhận.”
“Em chưa từng làm qua, tại sao em phải thừa nhận chuyện đó?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Vĩnh Hải, trong lòng thấy thấy vạn lần thống khổ.
“Vậy cái này cô định giải thích như thế nào?” Vĩnh Hải đem tờ văn kiện trên tay trực tiếp vứt lên trên người cô.
Tập văn kiện liền rơi trước mặt cô, Nguyễn Quỳnh Anh nhanh chóng tiếp nhận: “ Giấy từ hôn?”
Đây là một phần đơn từ hôn bằng tiếng Anh thuần túy, tiếng Anh của cô rất tốt vì vậy không có áp lực khi đọc nó. Cô nghi ngờ lật lên xem và phát hiện ra đó là lá đơn từ hôn giữa cô và của cậu lớn của dòng họ Hy Nhĩ.
Nguyễn Quỳnh Anh cau mày, vẻ mặt của cô trở nên vô cùng nghiêm túc.
Cô lướt nhanh đến lá thư từ hôn, thấy vậy cuối cùng toàn thân lạnh toát: "Chuyện này là không thể!"
Cô lắc đầu dữ dội, vẻ mặt không thể tin được. Cột dành cho người phụ nữ không chỉ có chữ ký, mà còn có con dấu của cô, đây rõ ràng là một lá đơn từ hôn có ràng buộc về mặt pháp lý.
"Đây là lá đơn từ hôn có cả chữ ký của cô. Đó là bản gốc mà tôi lấy từ nhà họ Hy Nhĩ. Bây giờ, cô còn có gì để nữa." Vẻ mặt của Vĩnh Hải lạnh lùng
“Em không có ký, em chưa bao giờ ký nó cả.” Tay đang cầm tài liệu của Nguyễn Quỳnh Anh run lên.
“Cô không muốn nói đây là giả sao?” Vĩnh Hải ánh mắt mang theo vẻ khinh thường liếc cô, giọng nói lạnh như băng.
Nguyễn Quỳnh Anh cổ họng nghẹn lại: "Đúng..."
“Vậy con dấu thì sao, con dấu không thể giả mạo được, đúng không?” Sự mỉa mai trên khóe miệng của Vĩnh Hải càng trở nên mạnh mẽ.
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi dưới: "Bốn năm trước em đã làm mất con dấu rồi." Cô nhớ rất rõ, bốn năm trước cô vừa mới ra nước ngoài, vừa bước ra khỏi sân bay thì gặp một tên cướp, túi xách bị cướp mất. Mặc dù túi tiền đã được lấy lại được, nhưng con dấu thì đã bị mất.
Nhưng lúc đó cô không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là con dấu vô tình bị rơi khi tên cướp trốn thoát mà thôi, không ngờ nó lại xuất hiện trên đơn từ hôn này.
"Bị mất? Đúng là một cái cớ hay!" Vĩnh Hải mím chặt môi, ánh mắt rất lạnh lùng quét qua Nguyễn Quỳnh Anh như gió lạnh phương bắc. Nguyễn Quỳnh Anh rùng mình một cái, nhưng vẫn cắn môi nói: "Không phải em lấy cớ, mà nó thật sự đã bị mất."
"Chết cũng không hối cải, Nguyễn Quỳnh Anh cô thật sự là người phụ nữ vô liêm sỉ nhất mà tôi từng gặp trong đời!"
Nói xong câu này, anh nhìn vào cô liền thấy phiền phức, sau đó sải đôi chân dài quay người bước đi lên lầu.
Nếu cô lựa chọn chia tay chỉ vì anh không có tiền, hiện giờ cho dù có hận cô cũng không trả đũa cô như bây giờ.
Nguyên nhân anh chân chính tả thù cô, ngoài việc cô xà vào vòng tay của người đàn ông khác ra, điều chủ yếu nhất là cô xem anh như một “tên nghèo”, cô tìm một nhóm người đến giải quyết anh, tuy anh đã đánh thắng nhưng cũng bị thương không nhẹ, đầu của anh đều bị thương.
Nếu Quỳnh Anh không xuất hiện, anh có thể đã chết ở đó rồi, mặc dù bây giờ anh còn sống nhưng bay giờ đầu của anh vẫn rất đau.
Nghĩ đến đây, Vĩnh Hải sờ sờ sau đầu, hơi thở lạnh như băng toát ra khắp cơ thể.
Khi bóng dáng của anh dần biến mất hoàn toàn trên cầu thang, Nguyễn Quỳnh Anh không thể nhịn được nữa, cô ngã quỵ xuống sàn nhà lạnh lẽo: "Những cái này rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây ..." Sau đó cô thất thần nhìn lá đơn từ hôn trên tay, thầm nói một mình.
Rõ ràng là sự thật không phải như vậy, nhưng những gì anh đấy điều tra ra được lại có kết quả vô lý như vậy.
Lấy sự kiêu ngạo của anh ấy thì sẽ không cố tình lấy việc này ra mà chêu đùa cô, vậy thì chắc chắn người điều tra của anh ấy có vấn đề.
Có người ra tay ở phía sau, chỉ có như vậy cô mới có thể giải thích tại sao với ảnh hưởng của anh nhưng vẫn có thể điều tra ra kết quả như vậy, về mục đích của hắn thì có lẽ để cô và Vĩnh Hải hiểu lầm nhau.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy có cảm giác ớn lạnh, từ sau lưng lan tràn khắp cơ thể.
Quản gia Hoàng bước ra khỏi phòng, nhìn thấy cô ngồi trên sàn tràn đầy nước mắt, ông không khỏi thở dài: "Cô Quỳnh Anh, cô không sao chứ?"
Vừa rồi lúc cô và Vĩnh Hải nói chuyện ông ấy ở trong phòng đều nghe thấy được.
Nguyễn Quỳnh Anh mím chặt môi, giọng nói khàn khàn trả lời: “Cháu không sao..."
“Không sao thì hãy đứng dậy lên trước đi, ngồi dưới đất lạnh lắm.” Quản gia Hoàng đưa tay kéo cô đứng dậy.
Nguyễn Quỳnh Anh sụt sịt và nói lời cảm ơn. Quản gia Hoàng lại rót cho cô một cốc nước khác: "Làm ấm cổ họng cô đi."
Nguyễn Quỳnh Anh giống như một người máy, cô ấy đều làm theo những gì ông ấy nói, cả người đều mơ hồ.
Quản lý Hoàng biết rằng cô vẫn chưa định ra ngoài, nên định để cô ở lại một mình, chuẩn bị đi lên lầu để gặp cậu Vĩnh Hải.
Ông mới đi được hai bước, bèn nhìn lướt qua tấm ảnh trên mặt đất, ông liền cúi người nhặt lên, nhìn sau đó vài giây sau liền phức tạp hỏi: "Cô Quỳnh Anh, cậu ta thật sự là chồng chưa cưới của cô sao?" “Không phải, tôi thực sự không biết anh ta.” Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, có chút đau lòng nói.
"Như vậy đi, bức ảnh này, tôi sẽ cầm đi xử lý."
“Vâng.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.
Đối với tờ giấy từu hôn trên tay, cô chỉ hận muốn lập tức xé nó ngay.
Nhưng mà không được, cô phải giữ nó, cô ấy phải tìm ra những cái này rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Cô chỉ suy nghĩ một chút, tất cả chuyện này đều đã được lên kế hoạch cẩn thận, đầu tiên là giật con dấu của cô, giả mạo đơn ly hôn của cô, sau đó đẩy cô xuống lầu để cô mất đi đứa con, những chuyện này đồng thời xảy ra. Rõ ràng nó có thể được thực hiện bởi một người, người đàn ông đeo đeo khẩu trang!
Rốt cuộc người đàn ông đeo khẩu trang này có thù hận gì với cô, bốn năm trước hắn đã hãm hại cô, nay lại hợp tác với Nguyễn Trâm Anh để bắt cóc cô và giật đoạn ghi âm của cô.
"Không được, mình không thể cứ để bị hiểu lầm như thế này!"
Nguyễn Quỳnh Anh đứng bật dậy sau đó lên lầu và đem những gì mình vừa suy nghĩ được đem nói với Vĩnh Hải.
Cô đứng ở cửa phòng của Vĩnh Hải, vươn tay gõ cửa: "Cậu Vĩnh Hải, em muốn nói chuyện với anh..."
“Cút!” Giọng người đàn ông lạnh như băng phát ra.
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi không chịu rời đi: "Vĩnh Hải, em rất muốn nói chuyện với anh, emnghĩ tới một vài việc..."
“Tôi bảo cô cút đi, cô không nghe thấy sao?” Người đàn ông trực tiếp ngắt lời cô.