Đến biệt thự, quản gia Hoàng đi từ bên trong ra, chỉ thấy vẻ mặt Trần Vĩnh Hải âm u kéo Nguyễn Quỳnh Anh tiến vào.
Anh ấy ngẩn người, không rõ chuyện gì xảy ra.
"Cậu Hải, cô Quỳnh Anh, hai người...."
Trần Vĩnh Hải không để ý đến quản gia Hoàng, lôi Nguyễn Quỳnh Anh thẳng lên lầu.
Vừa vào phòng, anh đã ném cô lên giường: "Nói đi, ngoại trừ sau lưng, anh ta đã đụng vào chỗ nào của cô?"
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy rất mệt mỏi, cô hít một hơi thật sâu: "Cận Phong không đụng vào đâu của tôi cả, tôi và anh ấy không phải như anh nghĩ!"
"Nguyễn Quỳnh Anh, đến bây giờ cô vẫn không chịu nói thật phải không." Ánh mắt Trần Vĩnh Hải lạnh lùng, cúi người đè lên cô.
Nguyễn Quỳnh Anh bị đôi mắt áp chế, giọng nói vô lực: "Tôi nói thật, vì sao anh không tin!"
"Tôi đã nhìn thấy tận mắt rồi, cô còn có mặt mũi hỏi vì sao tôi không tin." Trần Vĩnh Hải cười trào phúng.
Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày lại: "Anh thấy cái gì?"
"Thấy cô cởi quần áo, thấy anh ta hôn sau lưng cô, hiện tại cô còn gì để nói." Hai mắt Trần Vĩnh Hải đỏ ngầu, môi mỏng nhếch lên sự lạnh lẽo.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy vậy trừng lớn mắt, cảm thấy rất nực cười.
Rốt cuộc anh đã thấy gì, mà lại cho rằng Trần Cận Phong hôn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh không né tránh mà đối diện thẳng với hai mắt lạnh lẽo của Trần Vĩnh Hải, nghiêm túc nói: "Tôi đã cởi quần áo, nhưng tôi không cởi hết, tôi chỉ cởi phân nửa, hơn nữa Cận Phong cũng không phải hôn sau lưng của tôi, anh ấy đang xem vết thương cho tôi."
Xem vết thương?
Trần Vĩnh Hải dùng một tay bóp mặt của Nguyễn Quỳnh Anh, trong mắt tràn đầy xem thường: "Trên người cô bị thương không tôi còn không biết sao? Vết thương của cô, đã sớm khỏi rồi, nói dối cũng phải có căn cứ chứ."
"Tôi không nói dối, tôi bị thương là thật, hơn nữa nó ở...."
"Được rồi!" Trần Vĩnh Hải đen mặt, không kiên nhẫn ngắt lời cô: "Cô đã không chịu nói thật, không sao cả, tôi cũng không muốn nghe, coi như toàn thân từ cao xuống thấp của cô đều đã bị cậu ta đụng rồi."
Anh đứng dậy, kéo tay cô, cứng rắn kéo cô từ trên giường xuống.
Nguyễn Quỳnh Anh không kịp đề phòng, ngã xuống đất.
Nhưng Trần Vĩnh Hải không hề thương tiếc, cũng không đợi cô đứng lên, trực tiếp kéo cô vào phòng tắm.
Vẫn may trên đất có trải thảm, Nguyễn Quỳnh Anh cũng không cảm thấy đau lắm, nhưng cô rất sợ.
"Rốt cuộc là anh muốn làm gì?" Cô run giọng hỏi.
Con ngươi Trần Vĩnh Hải nguy hiểm híp một cái, cũng không quay đầu lại trả lời: "Đương nhiên là rửa sạch mùi vị buồn nôn trên người cô rồi!"
Nghe thế, sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh trắng nhợt, trong lòng hoảng loạn.
Cô không biết anh muốn tắm thế nào cho cô.
Nhưng trực giác nói cho cô biết, đó chắc chắn là một trận giày vò.
Nguyễn Quỳnh Anh víu vào cửa phòng tắm, môi run rẩy: "Tôi không muốn vào."
"Cô không có quyền quyết định!"
Trần Vĩnh Hải buông tay cô ra, khom lưng bế cô lên, ném cô vào bồn tắm.
Sau đó nhắm vòi hoa sen ở bên cạnh vào người cô, tay còn lại mở van.
Nước lạnh như băng từ trên đỉnh đầu Nguyễn Quỳnh Anh tưới xuống, lạnh đến nỗi cô run lập cập.
Cô chống thành bồn tắm, muốn chạy khỏi nơi này.
"Muốn đi?" Trần Vĩnh Hải phát hiện ý đồ của cô, ấn cô trở lại, khinh thường hừ lạnh: "Đã không còn sạch sẽ, cô nghĩ tôi sẽ thả cô đi?"
Anh mở nước lớn hơn.
Rất nhanh trong bồn tắm đã đầy hơn nửa.
Toàn thân Nguyễn Quỳnh Anh đều ướt đẫm, lỗ tai và miệng mũi cũng bị nước vào, sặc đến ho khan.
Thấy bộ dáng của cô như vậy, trong mắt Trần Vĩnh Hải xẹt qua một chút không đành lòng, tắt nước đi.
Vòi hoa sen bị vứt trên mặt đất, Trần Vĩnh Hải lạnh lùng nhìn cô: "Nguyễn Quỳnh Anh, lần này sẽ bỏ qua cho cô trước, lần sau nếu để tôi phát hiện, cô ân ân ái ái với người đàn ông khác, tôi chắc chắn sẽ khiến cô sống không bằng chết! Còn nữa, nhớ cho kỹ thân phận của cô, cô là người tình của tôi!"
Dứt lời, anh nhấc chân muốn rời đi.
Nguyễn Quỳnh Anh nắm ống quần anh, thân thể run dữ dội hơn: "Tôi chưa từng cùng đàn ông khác ân ân ái ái, tôi và Cận Phong là trong sạch..."
Trần Vĩnh Hải nghiêng đầu, nhìn về phía hai tròng mắt của cô đầy vẻ trong sạch: "Cận Phong Cận Phong, gọi cũng thân thiết quá đấy, cô che chở cho cậu ta khắp nơi, thậm chí nằm mơ cũng mơ thấy cậu ta, cô kêu tôi tin giữa hai người trong sạch thế nào."
"Tôi..." Nguyễn Quỳnh Anh buông ống quần anh ra, trong tim co rút đau đớn.
Cô rất muốn nói cho anh biết, cô mơ thấy Trần Cận Phong là vì bốn năm trước cô đã bị mất con.
Nhưng cô không thể nói.
Nói ra, cô còn không biết anh sẽ làm ra chuyện gì.
Thấy cô không lên tiếng, Trần Vĩnh Hải nở nụ cười châm chọc lại lạnh nhạt: "Không nói được rồi phải không, tôi đây phải tìm Trần Cận Phong tính sổ!"
Nguyễn Quỳnh Anh lập tức luống cuống, tay nắm thành bồn tắm: "Anh muốn làm gì anh ấy?"
"Đương nhiên là tôi muốn anh ta sống không bằng chết."
"Không được!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Quỳnh Anh trắng bệch, lắc đầu kịch liệt: "Anh không thể ra tay với anh ấy.”
Cô đã khiến cho Trần Cận Phong bị Trần Vĩnh Hải đánh hai lần, không thể để anh ấy chịu trận lần nữa.
Với tính cách của Trần Vĩnh Hải, nói sống không bằng chết, thì chắc chắn sẽ khiến anh ấy sống không bằng chết.
Trần Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh như nhìn người chết: "Vì sao tôi không thể ra tay với anh ta."
"Bởi vì...." Nguyễn Quỳnh Anh ngập ngừng, trong giây lát không nói được lý do khiến anh không thể ra tay với Trần Cận Phong.
Suy nghĩ một chút, cô cắn môi nói ra một câu: "Bởi vì anh ấy là bạn của tôi."
Trần Vĩnh Hải nở nụ cười giễu cợt: "Nực cười, bạn của cô thì liên quan gì tới tôi?"
"Thế nhưng...."
"Không nhưng nhị gì cả, dám cắm sừng tôi thì phải trả giá đắt!" Trần Vĩnh Hải nắm chặt nắm đấm, gầm nhẹ nói.
Người Nguyễn Quỳnh Anh run một cái, cô hiểu anh đã quyết tâm phải đối phó với Trần Cận Phong rồi.
Hít một hơi thật sâu, cô nhìn anh: "Cậu Hải, nếu anh đã cho rằng lúc đó tôi và Trần Cận Phong làm chuyện không đứng đắn, vậy anh buông tha cho anh ấy đi, tôi bằng lòng chịu tất cả hình phạt."
Nhìn sự cầu xin trong mắt người phụ nữ, khóe miệng Trần Vĩnh Hải nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: "Cô cầu xin tôi?"
"Tôi cầu xin anh." Nguyễn Quỳnh Anh không chút đắn đo, đi ra khỏi bồn tắm, thân thể run rẩy đi tới bên cạnh anh, nhìn anh mấy giây, sau đó quỳ xuống.
Con ngươi Trần Vĩnh Hải mở to, trong tim giống như bị bóp chặt.
Lúc đầu gối cô sắp tiếp xúc với mặt đất, anh đột nhiên nắm cổ áo cô, nâng cô lên, tâm trạng bị đè nén chợt bạo phát: "Nguyễn Quỳnh Anh, vì một người đàn ông, cô thậm chí còn không cần danh dự, Trần Cận Phong quan trọng với cô như vậy sao?"
Danh dự?
Cô cười khổ trong lòng, cô còn có danh dự sao?
Từ giây phút ký hợp đồng kia, danh dự của cô đã hoàn toàn mất rồi.
Móng tay đâm vào lòng bàn tay, vẻ mặt Nguyễn Quỳnh Anh đau khổ: "Đúng, anh ấy rất quan trọng với tôi, còn có ơn với tôi."
Nghe vậy, con ngươi Trần Vĩnh Hải mờ mịt đen lại.
Ơn?
Anh đã cứu cô nhiều lần như vậy, cô cũng không nhớ anh có ơn với cô, nhưng còn Trần Cận Phong thì cô lại nhớ kỹ như vậy.
Rốt cuộc là trái tim của người phụ nữ này làm bằng gì chứ.
Trong lòng mệt mỏi rã rời, Trần Vĩnh Hải buông cổ áo cô ra, tính rời đi.
Nhưng trong giây phút buông tay kia, ánh mắt liếc về một vết đỏ trên gáy cô bị lộ ra ngoài.
Lúc này, con ngươi Trần Vĩnh Hải co lại, lửa giận đã dần tắt, lại lần nữa bùng lên.
Anh nắm tay cô, đẩy cô vào tường: "Nguyễn Quỳnh Anh, dấu vết cũng có rồi, vừa rồi rốt cuộc cô lấy mặt mũi ở đâu mà không chịu thừa nhận Trần Cận Phong hôn cô, cô thiếu đàn ông vậy sao? Hay là hai ngày qua tôi chưa cho cô đủ, cho nên cô đi tìm Trần Cận Phong?"
Lời của anh như lưỡi dao sắc lạnh, vừa mở miệng đã khiến cả người Nguyễn Quỳnh Anh đầy thương tích.
Cô vất vả đè xuống sự đau đớn từ dưới đáy lòng trào lên.
"Sao anh có thể nói như vậy!" Nguyễn Quỳnh Anh tức giận nhìn anh chằm chằm, đáy mắt ngấn lệ.
Trần Vĩnh Hải “à” một tiếng, miệng đầy chán ghét: "Cô đã làm rồi, còn sợ người khác nói?"
Nguyễn Quỳnh Anh tức giận đến suýt chút nữa té xỉu, cơ thể cô giật giật, muốn đẩy anh ra.
Trần Vĩnh Hải căn bản không cho cô cơ hội, một tay hung hăng áp cô lên tường, một tay không chút lưu tình xé rách quần áo trên người cô.