“Không phải.” Ngô Bảo Ngọc lắc lắc đầu: “Tôi chỉ là đang suy nghĩ, người đàn ông đẹp trai như thế, thì kiểu phụ nữ nào sẽ thích hợp với anh ấy.”
Nguyễn Quỳnh Anh lại cạn lời một lần nữa.
Sau đó lại nghe cô ấy nói: “Thật ra tôi rất muốn theo đuổi anh ấy, nhưng mà tôi đã có người trong lòng rồi, nếu không thì tôi nhất định sẽ theo đuổi!”
Cô ấy hối tiếc thở dài.
Nghe thấy thế Nguyễn Quỳnh Anh nổi cơn nhiều chuyện: “Cô có người mình thích rồi à, ai thế?”
“Là một chàng trai rất có cá tính, chỉ có điều, đã mười mấy năm rồi chúng tôi không gặp nhau.” Nói đến đây, Ngô Bảo Ngọc cười khổ, tinh thần chìm xuống: “Bây giờ tôi sắp không nhớ nổi anh ấy trông như thế nào nữa rồi…”
“Nhưng cô vẫn yêu anh ấy sao?” Nguyễn Quỳnh Anh mở to mắt nhìn chằm chằm cô ấy.
Cô không ngờ được là Ngô Bảo Ngọc thích trai đẹp như thế, thế nhưng nội tâm cô ấy lại là một người nặng tình cảm như vậy.
“Cái gọi là tình yêu này, một là nhạt phai theo thời gian, một là càng ngày càng sâu đậm hơn, còn tôi thuộc tuýp người phía sau, tôi đã từng thề, tôi nhất định sẽ tìm thấy anh ấy.” Ngô Bảo Ngọc siết chặt bàn tay lại, ánh mắt vô cùng kiên định.
Lời của cô ấy như chạm vào tim cô khiến cô xúc động, Nguyễn Quỳnh Anh bĩu bĩu môi hai cái.
Cô nghĩ, cô đã hiểu tại vì sao vừa gặp Ngô Bảo Ngọc là cô cứ như là gặp lại người quen cũ.
Bởi vì hai người họ đều cùng một tuýp người, cô cũng thuộc về tuýp người hai, đã bốn năm trôi qua, cô không những không buông xuống được tình cảm mà cô dành cho Trần Vĩnh Hải, mà ngược lại càng lúc càng yêu anh.
Biết rõ là không phải chuyện tốt gì, nhưng cô vẫn cứ như con thiêu thân mà lao vào.
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy trong tim hơi siết lại, cô nhắm mắt lại, mang những cảm xúc trong đôi mắt điều chỉnh lại, sau đó tò mò hỏi: “Nhưng ngay cả dáng vóc của anh ấy cô cũng không nhớ, thì làm sao mà tìm được?”
“Trên mông anh ấy có một cái bớt thai màu đỏ, là do trước đây khi anh ấy tắm tôi đã lén lút đi nhìn và phát hiện ra.” Ngô Bảo Ngọc đáp, cô cười như một con mèo tinh ranh.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thế thiếu chút nữa là bị nước miếng của mình làm cho sặc.
Cô thật không biết nên nói Ngô Bảo Ngọc là ngốc hay là ngây thơ.
Lại muốn dựa vào cái bớt thai để đi tìm người, với lại cái bớt này lại nằm ở trên mông, cái này đã khó giờ còn khó tìm hơn, cũng đâu thể nào gặp đàn ông nào cũng kêu ngươi ta cởi quần ra để kiểm chứng thân phận chứ?
Nguyễn Quỳnh Anh rất muốn nói cho Ngô Bảo Ngọc biết, cô muốn dựa vào bớt thai để tìm người, thì cũng giống như là mò kim đáy bể.
Nhưng mà thấy đôi mắt Ngô Bảo Ngọc như đang phát sáng nhìn về tương lai đầy hy vọng, cô lại không thể nào nói ra những lời đó được.
Mười mấy năm qua, Ngô Bảo Ngọc luôn kiên định muốn tìm thấy người đàn ông mà mình yêu thương, bây giờ nếu như cô nói có thể sẽ không tìm được, có thế sẽ tạo cho Ngô Bảo Ngọc một đã kích rất lớn.
“Đúng rồi!” Đột nhiên Ngô Bảo Ngọc vỗ đùi của mình.
Nguyễn Quỳnh Anh bị cô ấy làm cho giật mình một cái hỏi: “Làm sao vậy?”
“Quỳnh Anh, tôi cảm thấy cái anh chàng đẹp trai tên Cận Phong đó rất quen mặt.” Ngô Bảo Ngọc nghiêng đầu: “Hình như đã gặp qua ở đâu rồi.”
“Không thể nào đâu…” Vẻ mặt Nguyễn Quỳnh Anh không thể tin nổi nhìn cô ấy.
Trần Cận Phong bưng hai ly nước đi đến: “Cái gì không thể nào đâu?”
“Không có gì, là Ngô Bảo Ngọc cảm thấy anh rất quen mặt, nên em nói là không thể nào đâu.” Nguyễn Quỳnh Anh trả lời, ánh mắt nhìn vào ly nước mà anh ấy đặt lên bàn.
Ly nước này của anh ấy lấy ở đâu ra thế?
“Rất quen sao?” Trần Cận Phong nhìn Ngô Bảo Ngọc một cái.
Ngô Bảo Ngọc gật đầu: “Đúng rồi, chỉ là không nhớ ra đã gặp qua ở đâu.”
“Có thể là nhận nhầm rồi đó.” Trần Cận Phong cười nhẹ sau đó ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Quỳnh Anh.
Ngô Bảo Ngọc bưng ly nước lên uống một ngụm: “Cũng có lẽ thế.”
Trần Cận Phong không để ý đến cô ấy nữa, tháo mắt kính xuống vừa lau vừa hỏi: “Quỳnh Anh, vừa rồi em gọi điện thoại nói sẽ qua đây, có chuyện gì hả?”
Nguyễn Quỳnh Anh thay đổi tư thế: “Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là tìm anh để xin ít thuốc…”
Lời vừa nói xong, đã nghe thấy một tiếng vỗ bàn.
Ly nước trong tay của Ngô Bảo Ngọc trơn trượt xuống đất, vỡ thành mấy miếng vụn lớn, nước bắn tung te đâu đâu cũng có.
“Làm sao thế?” Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Cận Phong đều cùng lúc nhìn Ngô Bảo Ngọc.
Nhưng Ngô Bảo Ngọc lại luôn nhìn chăm chú gương mặt của Trần Cận Phong: “Anh…”
Chẳng trách cô ấy cảm thấy quen mắt, đây chính là chàng trai của cô ấy.
“Cái gì?” Nguyễn Quỳnh Anh chấn động, há hốc mồm không dám tin.
Cận Phong là người mà Ngô Bảo Ngọc muốn tìm sao?
“Cái gì mà anh?” Trần Cận Phong biểu tình không hiểu hít mắt lại hỏi.
Ngô Bảo Ngọc run run đi đến trước mặt anh ấy, đôi mắt hiển nhiên ươn ướt: “Là em nè anh, em là Bảo Ngọc đây.”
“Xin lỗi cô Ngọc, tôi không nghe hiểu cô đang nói gì.” Cơ thể của Trần Cận Phong hơi lui về sau, né tránh bàn tay đang vươn tới của cô.
Động tác này của anh ta khiến Ngô Bảo Ngọc có chút buồn bã, nhưng cô ấy cũng không để ý quá nhiều.
Cô hít hít mũi, vội vàng hỏi anh ta: “Anh còn nhớ viện phúc lợi Dương Quan ở thành phố Hồ Chí Minh hay không?”
Viện phúc lợi Dương Quang?
Thì ra là cô ấy.
Sắc mặt của Trần Cận Phong không mặt không biến sắc, sau đó rũ mắt xuống, mí mắt của anh ấy che giấu ánh sáng mập mờ.
Thấy anh ấy mãi không trả lời, Ngô Bảo Ngọc vô cùng căng thẳng: “Anh nhớ ra chưa?”
“Xin lỗi cô Bảo Ngọc, tôi thật sự không quen biết cô.” Trần Cận Phong cười với cô ấy, nụ cười rất xa cách, hiển nhiên là hoàn toàn không giống với nụ cười dịu dàng thường ngày.
“Làm sao có thể…” Ngô Bảo Ngọc bị đả kích, loạng choạng ngã về sau hai bước.
Nguyễn Quỳnh Anh đỡ cô ấy lại, cô ấy mới không bị ngã.
“Ngô Bảo Ngọc, có khi nào là cô nhận nhầm người rồi hay không?” Nguyễn Quỳnh Anh thấy nét mặt của Trần Cận Phong rất lãnh đạm, đâu có giống là quen biết với Ngô Bảo Ngọc.
“Tôi không thể nào nhận nhầm người được.” Ngô Bảo Ngọc vùng vẫy khỏi tay cô, tiến lại gần Trần Cận Phong lần nữa: “Anh, anh hãy nhìn em đi, sau đó anh hãy suy nghĩ kỹ lại lần nữa.”
“Thật lòng rất xin lỗi cô Ngọc, tôi đúng là người ở thành phố Hồ Chí Minh, nhưng tôi không phải đi ra từ viện phúc lợi, từ hồi rất nhỏ là tôi đã đi ra nước ngoài rồi, cho nên cô thật sự là đã nhận nhầm người.” Cận Phong nhẹ nhàng lắc đầu, biểu cảm không thay đổi.
“Đúng đó Ngô Bảo Ngọc, từ nhỏ Cận Phong đã đi ra nước ngoài rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh cũng nói.
Cô đã từng thấy lý lịch của Trần Cận Phong, anh ấy thật sự là lớn lên ở nước ngoài.
“Phải không?” Ngô Bảo Ngọc bình tĩnh lại, nhìn gương mặt của Trần Cận Phong, cười chua xót nói: “Có lẽ tôi thật sự đã nhận nhầm người rồi, dáng vẻ sau khi tháo kính xuống của anh, dường như khiến tôi nhìn thấy được bóng hình của anh trai nhỏ.”
“Tôi rất hân hạnh.” Gương mặt của Trần Cận Phong lại lần nữa nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Ngô Bảo Ngọc thì lại rất muốn khóc.
Cô ấy cứ tưởng là mình đã tìm thấy chàng trai đó rồi, nhưng kết quả lại là như thế.
Lúc này, điện thoại trong túi xách của cô vang lên.
Ngô Bảo Ngọc lau đi nước mắt nghe điện thoại, cũng không biết người ở đầu dây bên kia điện thoại nói gì, sắc mặt của cô ấy bỗng nhiên trở nên rất nghiêm trọng: “Tôi, tôi sẽ lập tức đến ngay.”
Cất điện thoại vào lại trong túi, tầm nhìn của Ngô Bảo Ngọc chuyển hướng nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: “Quỳnh Anh, tôi đi trước đây, có cơ hội gặp lại sau nha.”
Noi xong, không đợi Nguyễn Quỳnh Anh trả lời, cô ấy bay nhanh ra khỏi phòng khám, nhìn có vẻ như cô ấy thật sự rất vội.
“Bảo Ngọc, em hãy làm bạn thân của cô ấy, cô ấy là một cô gái tốt.” Trần Cận Phong đứng dậy, nhìn về phía cửa phòng khám rồi bỗng nói ra một câu.
Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu nhìn anh: “Cận Phong, anh thật sự là…”
“Đang nghĩ gì thế.” Trần Cận Phong gõ nhẹ một cái vào đầu cô: “Anh là bác sĩ tâm lý, rất biết nhìn lòng dạ con người, anh chỉ là cảm thấy, cô Bảo Ngọc này thật sự là một người không tệ, xứng đáng để em kết giao.”
“Vậy ư?”
“Nếu không thì em nghĩ sao.” Trần Cận Phong đặt tay vào túi áo, sau đó đi đến bàn sách: “Vừa rồi em nói lấy thuốc đúng không? Em lại bị thương hả?”
Cô thu lại sự nghi ngờ trong lòng mình, Nguyễn Quỳnh Anh sờ sờ sau lưng của minh nói: “Quả nhiên không giấu được anh.”
Cô kể lại chuyện mình bị đèn thủy tinh đập trúng nói cho anh ấy biết.
Trần Cận Phong nghe xong cau mày rất sâu: “Sao em luôn không thể bảo vệ bản thân mình thế, đi, nằm xuống đây, cởi áo ra, để anh khám xem vết thương của em như thế nào.”
Nguyễn Quỳnh Anh thè lưỡi, làm theo lời anh ấy nói.
Lúc Trần Vĩnh Hải đến, đúng lúc nhìn thấy cô đang nằm trên sô pha, nữa người trên trần truồng.
Còn Trần Cận Phong đang ngồi ở đằng sau lưng cô, giống như đang sắp hôn lên lưng cô vậy!
Cảnh tượng trước mắt, khiến hai mắt của Trần Vĩnh Hải đỏ ngầu lên, sát khí trên người phát ra.
Anh siết chặt bàn tay đến mức các ngón tay đều trắng bệch, giọng nói lạnh lùng như tháng mười hai âm lịch mùa đông, lạnh đến kinh người: “Hai người đang làm gì vậy?”
Nghe thấy tiếng hét tức giận này, Nguyễn Quỳnh Anh nhanh chóng ngồi dậy trên ghế sô pha.
Cô vừa cài cúc, vừa ngạc nhiên nhìn anh: “Cậu Hải, sao anh lại đến đây?”