“Cô Quỳnh Anh, cô không sao chứ?” Quản gia Hoàng bước tới, có hơi đau lòng hỏi cô.
Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt tay: “Tôi có thể có chuyện gì chứ.”
Bị anh bỏ lại, cô cũng đã thành thói quen rồi.
Nhìn ra cô đang cười miễn cưỡng, quản gia Hoàng thở dài vỗ vai cô: “Đừng khó chịu, cậu Hải chỉ đi công tác thôi, qua mấy ngày sẽ quay lại.”
Nguyễn Quỳnh Anh rũ mí mắt, giấu đi cảm xúc trong mắt, buồn phiền nói: “Tôi không sao thật, chú Hoàng, tôi về phòng trước đây.”
Cô quay người, bóng lưng lẻ loi lên cầu thang.
Quản gia Hoàng nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thế này còn nói là không sao, rõ ràng trong lòng để ý không thôi, lại nhất định phải giả vờ ra vẻ mạnh mẽ.
Nhưng cậu Hải đi công tác làm gì?
Không nghe nói nước ngoài có công việc gì lớn, mà cần anh phải tự mình đi một chuyến.
Nguyễn Quỳnh Anh quay về phòng, trực tiếp đi vào phòng tắm tắm rửa, bận cả một ngày, trên người dính nhớp, thực sự không thoải mái.
Cô ngâm mình trong bồn tắm, cơ thể co ro, tay ôm đầu gối, cả người ngây ra.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cảm thấy nước cũng đã lạnh rồi, cô mới lấy một cái khăn tắm trên kệ, khoác lên người ra khỏi phòng tắm.
Vừa bước ra, thì nghe tiếng gõ cửa, theo sau là giọng nói của quản gia Hoàng: “Cô Quỳnh Anh, xuống ăn cơm đi.”
“Vâng.” Đồng ý một tiếng, Nguyễn Quỳnh Anh thay đồ, mở cửa xuống lầu.
Đồ ăn tối được chuẩn bị rất phong phú, còn nhiều hơn bình thường hai món, trong đó còn có một món cá hấp mè.
“Một mình tôi ăn, có phải là lãng phí quá không?” Nguyễn Quỳnh Anh chỉ một bàn đồ ăn này, có chút cười khổ không thôi.
Quản gia Hoàng vò đầu: “Thực ra là chuẩn bị phần cho ba người, lúc cậu Hải và cô Tô Hồng Yên quay về, tôi đã bảo đầu bếp chuẩn bị rồi, không ngờ bọn họ lại đi công tác.”
“Hóa ra là thế, tôi biết rồi.”
Là cô nghĩ nhiều rồi.
Tự cười nhạo mình, Nguyễn Quỳnh Anh im lặng cầm đũa lên, cô chỉ ăn hai ba món trong đó với nửa bát cơm, thì đã cảm thấy gần no rồi.
Còn về món cá đó, cô cũng không động đến.
Sau khi Tô Hồng Yên xuất hiện, cô cũng không ăn cá nữa.
Cô là thế thân của Tô Hồng Yên không sai, nhưng không có nghĩa là, tất cả những gì cô thích, đều phải theo những gì mà Tô Hồng Yên thích.
Lúc trước không biết thì thôi đi, nhưng bây giờ biết rồi, cô cũng không thể buông thả bản thân nữa.
Cô chỉ sợ có một ngày, mình sẽ thật sự trở thành Tô Hồng Yên.
Rời khỏi phòng ăn, Nguyễn Quỳnh Anh cũng không giống như bình thường, đọc sách ở phòng khách, mà lại trực tiếp lên lầu, về phòng nghỉ ngơi.
Thân thể và tâm hồn mệt rã rời, khiến bây giờ cô không có cả sức để đứng, vừa ngã lên giường, cơn buồn ngủ liền ập tới.
Sau khi cô ngủ không lâu, bên ngoài có mưa to.
Cửa phòng đột nhiên bị người mở ra một cái khe.
Lúc này, một bóng người im lặng bước vào, sau khi dừng lại bên cạnh giường một lúc, giơ điện thoại trong tay lên, thấp giọng nói: “Cậu Hải, cô Quỳnh Anh đã ngủ rồi.”
Thời gian rất nhanh đã qua hai ngày.
Một buổi sáng, Nguyễn Quỳnh Anh vừa nhận được điện thoại của thư ký Diêm: “Chủ tịch, liên quan đến tuyên truyền về thị trường điện thoại, đã có kế hoạch bước đầu rồi, cô có muốn đến xem không? Ngoài ra, Vĩnh Phát cũng phái người đến.”
Vừa nghe đến Vĩnh Phát, Nguyễn Quỳnh Anh liền không nhịn được xem trọng hơn: “Người Vĩnh Phát phái đến là ai?”
“Là trợ lý Quốc, với một đám người bộ phận tuyên truyền.”
Bảo Quốc!
Anh ta không đi công tác với Trần Vĩnh Hải sao?
Không nghĩ nhiều nữa, Nguyễn Quỳnh Anh cầm túi trả lời: “Tôi biết rồi, tôi đến ngay đây.”
Bảo Quốc là trợ lý đặc biệt của Trần Vĩnh Hải, phái anh ta đến, có thể thấy Trần Vĩnh Hải đối với lần tuyên truyền này, cũng cực kỳ coi trọng.
Cúp điện thoại, Nguyễn Quỳnh Anh vội vàng xuống lầu, đến trước cửa đổi giày.
Quản gia Hoàng bước đến: “Cô Quỳnh Anh, không ăn sáng sao?”
“Không ăn đâu, công ty có việc, tôi đi trước đây.” Nói xong, cô đã kéo cửa biệt thự ra.
Tài xế chở cô đến tòa nhà Nguyễn thị, cô xuống xe, vừa gọi điện thoại, vừa đi về hướng tầng phòng tiếp khách.
“Trợ lý Quốc đâu?” Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh nhìn khắp phòng tiếp khách một lượt, ngoại trừ mấy gương mặt lạ lẫm ra, cô thực sự không thấy Bảo Quốc.
Những người này, có lẽ là bộ phận tuyên truyền của Vĩnh Phát.
Thư ký Diêm đứng sau lưng cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Trợ lý Quốc vừa mới nói đi mua đồ ăn sáng.”
Nguyễn Quỳnh Anh chau mày: “Anh ta chưa ăn sáng?”
Lời nói vừa dứt, giọng nói của Bảo Quốc đã vang lên từ sau lưng: “Ai bảo tôi chưa ăn sáng, tôi chỉ theo sai bảo, mua đồ ăn sáng cho cô Quỳnh Anh mà thôi.”
Vừa nói lời này, ai ngồi đây cũng kinh ngạc.
Ngoại trừ thư ký Diêm, những người khác đều dùng ánh mắt sâu xa nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.
Bảo Quốc là trợ lý đặc biệt dưới quyền Trần Vĩnh Hải, có thể sai bảo anh ta, chỉ có mỗi Trần Vĩnh Hải.
Chủ tịch Nguyễn Quỳnh Anh này chẳng lẽ lại có quan hệ gì không thể nói cho người ngoài với cậu Hải ư?
Dưới những ánh mắt khác thường này, Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Cho tôi?”
“Đúng vậy.” Bảo Quốc đưa gói giấy trong tay cho cô: “Cô đừng hiểu lầm, đây là chú Hoàng gọi điện cho tôi, nói cô vẫn chưa ăn sáng đã ra ngoài, bảo tôi mua cho cô.”
“Là chú Hoàng?” Nguyễn Quỳnh Anh ngây người.
Bảo Quốc bĩu môi: “Thế cô tưởng là ai?”
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu, không trả lời.
Cô còn tưởng là Trần Vĩnh Hải cơ.
Nhưng nghĩ cũng đúng, Trần Vĩnh Hải thỉnh thoảng quan tâm đến cô một chút, đã rất khó có được rồi, sao có thể vì cô chưa ăn sáng, mà bảo Bảo Quốc đặc biệt đi mua cho cô được chứ.
Cũng chỉ có chú Hoàng mới làm như thế.
Thấy Nguyễn Quỳnh Anh ôm gói giấy phát ngốc, trong lòng Bảo Quốc có phần khinh thường.
Cậu Hải cũng thật là, cũng chỉ là không ăn một bữa sáng, lại đặc biệt bảo anh ta đi mua cho cô?
Anh ta thật sự cảm thấy đồng tình thay cho cô Tô Hồng Yên, rõ ràng là ra nước ngoài giải sầu với cậu Hải, kết quả cậu Hải vẫn luôn nhớ đến cái cô họ Kiều này.
“Được rồi mọi người, chúng ta xem kế hoạch tuyên truyền trước.” Thư ký Diêm nhìn thấy không khí không đúng, chủ động đứng ra vỗ tay hai lần nói.
Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh lóe lên, tỉnh lại, để gói giấy trong tay sang một bên, đi đến ngồi vào ghế chủ, bắt đầu cuộc họp.
Họp xong, đã là một tiếng đồng hồ sau.
Tiễn đám người Bảo Quốc đi, Nguyễn Quỳnh Anh quay lại phòng tiếp khách, cầm gói giấy gói đồ ăn sáng lên mở ra, đồ ăn bên trong đã nguội lạnh rồi, hoàn toàn không thể ăn nổi.
Cô lại không nỡ vứt, chỉ có thể dùng nước nóng hâm lại.
Sau khi làm nóng lại, lại gặp được Lê Diệu Ngọc đang cầm một cốc nước đổ ra.
Từ sau lần trước vượt qua quyền của Lê Diệu Ngọc ở công ty, Lê Diệu Ngọc đã quay lại công ty làm việc rồi, hoang tưởng muốn lấy lại quyền lực.
Không thể không nói, cô còn rất khâm phục loại người như Lê Diệu Ngọc, ác độc với người khác, ác độc với cả chính mình!
Bụng đói sôi sùng sục, Nguyễn Quỳnh Anh không muốn đối diện với Lê Diệu Ngọc, định trực tiếp bước đi.
Nhưng, vừa đi một bước, thì bị Lê Diệu Ngọc ngăn lại, vẻ mặt không tốt chất vấn: “Hai ngày trước có phải cô sai người đánh Trâm Anh không?”
“Tôi không có thời gian rảnh làm việc này.” Nguyễn Quỳnh Anh làm mặt quỷ.
“Không phải cô thì còn có thể là ai?” Lê Diệu Ngọc hoàn toàn không tin, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi: “Chắc chắn là cô đã căm hận ngày đó Trâm Anh đánh nhau với cô, thế nên cô tìm người đánh Trâm Anh có đúng không?”
Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt, cố nhẫn nhịn nói: “Tôi lại không có đáng ghét như mẹ con các người, luôn đánh lén sau lưng người ta!”
“Cô…” Lê Diệu Ngọc tức tới sắc mặt vừa xanh vừa trắng.
Con khốn Nguyễn Quỳnh Anh này, rõ ràng là đang châm biếm bà ta ác độc, tay chân không sạch sẽ.
“Không phải bà hiểu bà sao, bỏ ra, tôi còn đang bận!” Nguyễn Quỳnh Anh đẩy Lê Diệu Ngọc, nhấc chân định rời đi.
Lê Diệu Ngọc híp mắt, sau khi ánh mắt lóe lên một tia hận thù, thì giơ chân ra.
Nguyễn Quỳnh Anh không để ý dưới chân, mũi chân đụng phải cái chân chìa ra của bà ta, một cái không sao, chỉ bị vấp ngã ra đất, gói giấy trong tay cũng trượt ra, đồ ăn sáng bên trong rơi vãi đầy trên đất.
Không để ý đến đầu gối ngã bị đau, Nguyễn Quỳnh Anh đau lòng nhặt đồ ăn sáng lên, tức giận trừng Lê Diệu Ngọc đang đắc ý: “Bà cố tình?”