"Cô ấy hỏi anh đi đâu, biểu cảm lúc ấy còn có chút không vui vẻ." Bảo Quốc đáp lại.
Động tác lắc rượu vang đỏ của Trần Vĩnh Hải dừng lại.
Anh nhớ tới, lúc còn ở trong phòng làm việc nhận điện thoại từ sở cảnh sát, lúc ấy suy nghĩ trong đầu tất cả đều là có phải người phụ nữ Nguyễn Quỳnh Anh kia phạm vào chuyện gì hay không.
Về phần Tô Hồng Yên, anh liền quăng cô ta ra sau đầu.
Trong lòng nổi lên một tia áy náy, Trần Vĩnh Hải đặt ly rượu xuống: "Cậu đi chuẩn bị một phần quà đưa qua cho cô ấy, nói là tôi đền bù."
"Được." Bảo Quốc đồng ý.
Lập tức Trần Vĩnh Hải như lại nghĩ tới cái gì, ra lệnh: "Còn có người phụ nữ Nguyễn Trâm Anh kia, dạy dỗ cô ta một chút."
Thời điểm nói chuyện, ánh mắt của Trần Vĩnh Hải trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt.
Người phụ nữ kia, thật sự cho rằng dùng một thứ gọi là bí mật uy hiếp anh, anh sẽ không dám làm gì cô ta sao?
Đầu bên kia điện thoại, Bảo Quốc chần chờ hỏi: "Dạy dỗ này, là nặng hay nhẹ?"
"Cô ta vẫn còn hữu dụng, cậu nói xem?" Trần Vĩnh Hải híp mắt, nhẹ nhàng nói một câu, mang theo ý lạnh thấu xương.
Bảo Quốc run lập cập: "Tôi biết phải làm thế nào rồi."
Cúp điện thoại, Trần Vĩnh Hải bỏ điện thoại di động qua một bên, đi vào phòng tắm tắm rửa, đổi một bộ quần áo ở nhà.
Nguyễn Quỳnh Anh ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, trong tay còn cầm một viên đá thoa lên mặt.
Nhìn kỹ, mặt của cô đã không còn sưng như khi ở sở cảnh sát nữa, dấu bàn tay cũng mờ đi rất nhiều.
Sự lạnh lẽo trong mắt của Trần Vĩnh Hải giảm bớt một chút, đi đến phía đối diện cô: "Nói đi, tại sao lại đánh nhau với Nguyễn Trâm Anh."
Anh chỉ từ sở cảnh sát biết được cô và Nguyễn Trâm Anh đánh nhau, nhưng nguyên nhân đánh nhau thì lại không biết.
Nguyễn Quỳnh Anh đặt viên đá đã gần tan chảy hết xuống, bình tĩnh trả lời: "Nguyễn Trâm Anh cảm thấy là tôi hại cô ta bị anh đá, cho nên đến tìm tôi tính sổ."
Sau đó, cô kể lại những gì đã xảy ra trước khi đánh nhau.
Nhưng lại che giấu chi tiết liên quan đến Tô Hồng Yên.
Tô Hồng Yên là người phụ nữ anh yêu, nếu như cô nói bên trong có Tô Hồng Yên nhúng tay, có lẽ anh sẽ cảm thấy cô đang chửi bới Tô Hồng Yên.
"Thật nhìn không ra, cô cũng có chút tính nết nhỉ." Trần Vĩnh Hải câu môi trào phúng.
Hóa ra đối mặt với người khác, cô vẫn còn có thể phản kháng, là chính bản thân mình.
Chỉ khi đối mặt với anh, cô mới trở thành bộ dáng cam chịu như vậy.
Cô cảm thấy, anh không xứng được nhìn bộ dạng thật sự của cô sao?
"Cậu Hải, cô Quỳnh Anh, bữa tối đã chuẩn bị xong." Lúc này, quản gia Hoàng đi tới, đánh gãy suy nghĩ của Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải đứng dậy, không nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, đen mặt đi về phía phòng ăn.
Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu, không rõ ràng cho lắm đuổi theo.
Anh giống như lại tức giận.
Cô lại làm sai điều gì sao?
Nguyễn Quỳnh Anh lo sợ bất an suy nghĩ, ăn một bữa cơm trong lo lắng và đề phòng.
Thật vất vả kiên trì đến khi bữa cơm kết thúc, Trần Vĩnh Hải rời khỏi phòng ăn đến phòng làm việc, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chú Hoàng, chú nói xem đến cùng trong lòng Trần Vĩnh Hải đang suy nghĩ cái gì." Nguyễn Quỳnh Anh chống đầu, con mắt nhìn lên lầu, tùy ý mà hỏi.
Quản gia Hoàng cười: "Tôi đây nào biết được, có điều tâm tư của cậu Hải, quả thật là người bình thường không thể đoán được.
"Nói cũng đúng." Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, lấy một quyển sách thiết kế, lật ra xem.
Quản gia Hoàng đi chuẩn bị cà phê mang lên cho Trần Vĩnh Hải.
Chỉ cần Trần Vĩnh Hải làm việc ở phòng làm việc, ông ấy đều sẽ chuẩn bị một bình cà phê.
Có vài hôm, Trần Vĩnh Hải bận đến rạng sáng ba bốn giờ, một bình cà phê cũng không đủ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh liền đến mười một giờ.
Quản gia Hoàng đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh vẫn ngồi trên ghế sô pha vẽ, không khỏi kinh ngạc một chút: "Cô Quỳnh Anh, đã giờ này rồi, làm sao cô còn chưa lên lầu nghỉ ngơi?"
Nghe thấy lời anh nói, Nguyễn Quỳnh Anh duỗi lưng một cái, vừa rồi cô có một chút linh cảm, liền muốn vẽ xuống, cho nên không chú ý đến thời gian.
"Cô vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi, cậu Hải cũng làm xong rồi." Quản gia Hoàng hướng lên trên lầu chép miệng.
Nguyễn Quỳnh Anh kẹp bản thiết kế thời trang vào trong sách, cẩn thận cất kỹ: "Vậy cháu lên lầu trước đây."
"Ừ."
Đưa mắt nhìn quản gia Hoàng rời đi, Nguyễn Quỳnh Anh uống một hớp nước, lúc này mới đi về hướng cầu thang.
Vừa mới đi tới cửa phòng, cô liền phát hiện có ánh đèn từ khe cửa truyền tới.
Nhớ tới vừa rồi quản gia Hoàng nói Trần Vĩnh Hải làm xong việc, bởi vậy có thể thấy được, hiện tại Trần Vĩnh Hải đang ở trong phòng của cô.
Nguyễn Quỳnh Anh mở cửa đi vào, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông nửa nằm ở trên giường của cô.
Trong tay anh cầm máy tính bảng, nghe âm thanh, giống như đang xem tin tức mới gì.
"Cậu Hải." Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng hô một tiếng.
Trần Vĩnh Hải liếc mắt nhìn lại: "Cô ở dưới lầu làm gì?"
"Đang vẽ bản thiết kế." Nguyễn Quỳnh Anh trả lời.
Người đàn ông thu hồi ánh mắt, không để ý đến cô nữa, tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính bảng.
Thấy thế, Nguyễn Quỳnh Anh cũng không quấy rầy anh, cầm áo ngủ rón rén đi vào phòng tắm.
Đợi cô tắm rửa xong, đèn trong phòng đã tắt, chỉ để lại một chiếc đèn giường nhỏ đang lóe lên.
Mà Trần Vĩnh Hải, đã hoàn toàn nằm xuống.
Ngủ?
Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng bước chân đi qua, chỉ thấy người đàn ông đã nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn, nghiễm nhiên là bộ dạng đã ngủ thiếp đi.
Chỉ là lông mày của anh đang gắt gao nhíu lại, sắc mặt cũng không tốt, giống như nhẫn nhịn cái gì.
Không phải là đau đầu đang phát tác chứ?
Vừa nghĩ như thế, Nguyễn Quỳnh Anh càng thêm không dám làm ra động tĩnh gì, sợ kinh động đến anh.
Thậm chí cô còn không có ý định lên giường, chuẩn bị đi lên ghế sô pha ngủ.
Nguyễn Quỳnh Anh nín thở, đưa tay lấy gối đầu, tay vừa mới đặt vào cạnh cái gối, một bàn tay to lớn từ trong chăn thò ra ngoài, chuẩn xác bắt lấy cổ tay của cô, dùng sức kéo cô lên giường.
"A…" Nguyễn Quỳnh Anh không nhịn được phát ra một tiếng kêu.
Trần Vĩnh Hải mở một con mắt, bên trong giọng nói lộ ra mỏi mệt: "Đừng làm ồn!"
Nguyễn Quỳnh Anh lập tức che miệng của mình.
Trần Vĩnh Hải ôm cô vào trong ngực, ngủ thiếp đi.
"Ừm." Nguyễn Quỳnh Anh liên tục gật đầu, ngoan ngoãn nằm trong ngực anh.
Cô còn tưởng rằng, anh thật sự ngủ thiếp đi rồi.
Hóa ra lại là giả vờ ngủ!
Sau một lúc lâu, từ đỉnh đầu Nguyễn Quỳnh Anh truyền đến tiếng hít thở ổn định một lần nữa, đầu cô nhẹ nhàng dịch ra một chút, ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
Người đàn ông vẫn như trước nhắm mắt lại, nhưng lông mày đã giãn ra, sắc mặt cũng không hề khó coi, cho thấy lần này anh đã thực sự ngủ.
Bị người đàn ông ảnh hưởng, Nguyễn Quỳnh Anh cũng dần dần buồn ngủ.
Cô ngáp một cái, nhắm mắt rúc đầu làm ổ trong ngực anh một lần nữa.
Ngay khi cô sắp tiến vào giấc ngủ, đột nhiên một tiếng chuông điện thoại di động vang lên, khiến cơn buồn ngủ của cô vơi đi phân nửa.
Cảm giác được người đàn ông bên người ngồi dậy, Nguyễn Quỳnh Anh mở to mắt nhìn theo, nhìn thấy anh đang nghiêng người lấy điện thoại di động ở đầu giường.
"Hồng Yên?" Trần Vĩnh Hải tựa ở đầu giường, âm thanh miễn cưỡng, rõ ràng rất buồn ngủ.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe được hai chữ này, tỉnh táo lại trong nháy mắt, ngửa đầu nhìn chằm chằm điện thoại của anh.
Trần Vĩnh Hải đã nhận ra ánh mắt của cô, nhìn cô một cái, có ý không để ý tới cô.
"Vĩnh Hải, anh giúp em một chút được không, mẹ em muốn nhốt em lại…" Đầu bên kia điện thoại, Tô Hồng Yên mang theo tiếng khóc nức nở truyền đến.
Con ngươi của Trần Vĩnh Hải co rụt lại, vẻ mặt trở nên có chút căng thẳng: "Xảy ra chuyện gì?"
"Buổi chiều nhà họ Khương gọi điện thoại tới, muốn để em và cậu cả nhà họ Khương sớm gặp mặt, mẹ muốn hai ngày nữa em phải đi Thành phố Hồ Chí Minh, em không đồng ý, mẹ liền không cho phép em đi ra ngoài, Vĩnh Hải, em nên làm gì đây, hu hu hu…"
"Đừng nóng vội, anh đến ngay đây, chờ anh!" Trần Vĩnh Hải nói xong, cúp điện thoại, lập tức vén chăn xuống giường. Nguyễn Quỳnh Anh há to miệng, muốn nói cái gì, nhưng nhìn thấy bộ dáng sốt ruột của anh, cô liền nuốt lời muốn nói trở về.
Trần Vĩnh Hải đổi quần áo hai ba lần, nhấc chân đi ra cửa phòng.
Anh bịch một tiếng đóng cửa lại, từ đầu đến cuối, đều không nhìn Nguyễn Quỳnh Anh lấy một cái.