Không hài lòng với tôi à?
Trần Vĩnh Hải đang uống nước, nghe vậy, mắt anh thâm trầm: "Ai nói với cô thế?"
"Là chú Hoàng, chú ấy nói anh có hơi đau đầu."
“Chú ấy việc gì cũng nói cho cô biết nhỉ.” Trần Vĩnh Hải khẽ mỉa mai một tiếng, đặt chiếc cốc xuống, sau đó lạnh lùng nhìn cô: “Đầu tôi đau hay không, liên quan gì đến cô?”
“Tôi chỉ muốn quan tâm đến anh mà thôi.” Quỳnh Anh siết chặt hai tay vào nhau, có chút căng thẳng.
Trong mắt Trần Vĩnh Hải lóe lên tia lửa, đôi môi mỏng mím lại vài phần lạnh lùng, "Dẹp cái sự quan tâm giả dối của cô đi, tôi không cần."
Anh cả đời sẽ không bao giờ quên, khi chia tay, cô đã nói những gì.
“Anh nghĩ rằng tôi thực sự quan tâm đến anh à? Tôi chỉ là muốn thấy anh thể hiện lòng biết ơn đối với tôi mà thôi. ”
Đây chỉ là một câu trong số đó.
Đến giờ anh vẫn nhớ rõ, dáng vẻ cao ngạo của cô khi nói những lời đó trông như thế nào.
Nguyễn Quỳnh Anh sắc mặt tái đi, cúi thấp đầu, trong mắt tràn đầy đau khổ: "Tôi không phải giả vờ quan tâm anh, tôi là thật lòng mà."
“Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa!”Trần Vĩnh Hải sốt ruột cau mày, tỏ ý bảo cô đừng nói nữa.
Trong lòng một tiếng thở dài, Nguyễn Quỳnh Anh ngừng nói.
Thực ra, cô vẫn còn nhiều câu hỏi muốn hỏi anh, chẳng hạn như việc anh đau đầu, có liên quan đến cô hay không.
Nhưng nhìn tình hình này, có hỏi cũng chẳng có kết quả, tốt hơn là nên tự mình từ từ tìm hiểu vậy.
Kìm nén lại nỗi buồn trong lòng, Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa cánh tay bị Lê Diệu Ngọc véo làm đau, nghe thấy Trần Vĩnh Hải đột nhiên hỏi: "Lê Diệu Ngọc đến làm gì vậy?"
"Bà ta đến để đối đầu với tôi."
Nói xong, cô lấy tờ báo trước kia ra, đẩy về phía trước anh, nhân tiện quan sát nét mặt của anh.
Tuy nhiên, biểu cảm của Trần Vĩnh Hải từ đầu đến cuối không hề thay đổi, không thể nhìn ra được gì.
Đành chịu vậy, cô hít một hơi, chỉ có thể chủ động mở miệng: "Cậu Hải, ý của Lê Diệu Ngọc chính là anh ở sau lưng thúc giúc cảnh sát tới bắt anh Hổ, có thật không?"
“Đúng vậy.”
Câu trả lời vượt ngoài dự liệu, khiến Nguyễn Quỳnh Anh chết trân tại chỗ, thật lâu mới tìm được giọng nói của chính mình: "Tại sao, không phải anh nói sẽ không quan tâm đến chuyện của tôi sao?"
“Cô nghĩ tôi đang giúp cô à?” Trần Vĩnh Hải có vẻ như bị chọc cười, khóe miệng hiện lên một nụ cười giễu cợt.
Nguyễn Quỳnh Anh môi khẽ nhúc nhích, nhưng không nói lời nào, trong mắt hiện lên một chút ngượng ngùng.
Có vẻ như cô đã thực sự hiểu lầm rồi.
“Tôi chẳng qua chỉ là tự trả thù cho mình thôi.”
Trần Vĩnh Hải nói luôn cả phần còn lại.
Nhìn anh động tác anh vuốt ve sau đầu, đôi mắt Nguyễn Quỳnh Anh hơi mở to, cơ thể cô run lên.
Đúng vậy, tại sao cô lại quên chứ, anh đã gặp nạn trong thang máy.
Hơn nữa vết thương trên đầu anh, đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, miệng vết cắt dài kia, nhất định sẽ để lại sẹo, sau này dù có tóc che đi chăng nữa cũng không che lấp được sự thật anh đã từng bị thương.
Anh tự trả thù cho mình nên đã đưa Anh Hổ vào tù, đó cũng là điều anh nên làm.
"Xin lỗi ..." Mũi của Nguyễn Quỳnh Anh chua xót, nước mắt lưng tròng nơi khóe mi sắp rơi xuống.
Nhớ lại sự cố thang máy ngày hôm đó, cô rất hối hận, cô không nên để anh đến Anh thị mà.
Nếu không thì anh đã không bị thương rồi.
Tuy rằng chú Hoàng nói là anh có bệnh đau đầu, nhưng cô ở lâu như vậy, cũng chưa từng thấy anh phát bệnh, nghĩ lại thì thời gian trôi qua lâu rồi nên cũng không còn đau đầu nữa.
Nhưng sau khi bị thương, anh bắt đầu đau đầu, đây rõ ràng là trách nhiệm của cô.
Nghe thấy tiếng khóc của Nguyễn Quỳnh Anh, thái dương Trần Vĩnh Hải thình thịch nhảy lên hai lần, gằn giọng: "Phiền chết được, khóc cái gì mà khóc?"
Cô luôn như vậy, tự dưng không rõ chuyện gì lại ngồi khóc, như thể có ai đó bắt nạt cô vậy.
Anh cũng đâu có làm gì cô đâu.
Nguyễn Quỳnh Anh bị tiếng gằn của người đàn ông làm cho nghẹn ngào, nấc lên từng tiếng, nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe: "Tôi xin lỗi ..."
Xin lỗi, xin lỗi.
Ngoại trừ việc xin lỗi, cô còn biết nói gì khác không?
Trần Vĩnh Hải đứng dậy với vẻ mặt u ám, sải bước tới trước mặt cô, trong ánh mắt kinh ngạc của cô, anh vươn tay kẹp lấy cằm cô.
"Nguyễn Quỳnh Anh, cô có biết bây giờ em trông giống cái gì không?"
Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy môi, nhưng không nói được.
Trần Vĩnh Hải rũ mắt xuống, đầy khinh thường nhìn cô, "Thật giống như một cái bình hoa, ngoại trừ dáng vẻ này, không có bất cứ điểm gì đáng giá, trước kia cô cũng có chút điểm sáng, giờ thì bó tay bó chân, một bộ dạng nhỏ bé eo hẹp, khiến người ta nhìn thôi cũng đã phát ngán rồi. ”
Mỗi câu mỗi chữ của người đàn ông này, đều như một nhát dao sắc bén xuyên qua trái tim của Nguyễn Quỳnh Anh, đau đớn khiến cô không thở nổi.
Thì ra trong mắt anh, cô bây giờ là dáng vẻ như thế này sao?
“Hình như cô vẫn chưa tin nhỉ.” Trần Vĩnh Hải cười hiểm ác, vỗ vỗ vào mặt cô: “Tự mình đi soi gương đi, nhìn cô bây giờ, cả ngày đều mang vẻ mặt thù lớn hận sâu như vậy, là không hài lòng với tôi à?"
"Tôi không có..." Nguyễn Quỳnh Anh đau đớn nhăn mặt.
Không có à?
Trần Vĩnh Hải nheo mắt lại, càng thêm phần tức giận, khí lạnh xung quanh cũng đủ làm người ta chết cóng.
Thật sự tưởng anh không nhìn ra à?
Mỗi lần cô đều mang vẻ mặt sợ hãi này nhìn anh, như thể anh sẽ ăn thịt cô vậy.
Ngay cả sau bao lâu như vậy rồi, cho anh được vài khuôn mặt tươi cười, không phải là không hài lòng với anh thì là gì cơ chứ.
Ngoài những điều này ra, điều anh ghét nhất, chính là cái vẻ co co rúm rúm, cúi đầu nhẫn nhịn của cô.
Cho dù bây giờ anh bóp cằm cô, cô cũng không dám phản kháng lại dù chỉ một chút, ngoại trừ khóc thì chẳng thể làm gì khác.
“Cô con gái kiêu hãnh của nhà họ Nguyễn, bây giờ đã trở thành bộ dạng này rồi, Nguyễn Quỳnh Anh, cô thật là đã cho tôi được mở rộng tầm mắt.” Trần Vĩnh Hải chế nhạo, hất cô ra, rồi sải bước rời đi.
Nguyễn Quỳnh Anh nằm trên ghế sofa, bi thương nhắm mắt lại.
Cô con gái kiêu hãnh của nhà họ Nguyễn, từ lâu đã không còn nữa.
Lòng tự trọng của cô ấy, sự kiêu hãnh của cô, tất cả đều đã bị bản hợp đồng đó làm tiêu mòn đến cùng cực rồi.
Từ một đứa con gái nhà gia giáo rồi trở thành tình nhân, còn có thể tự hào tiếp tục à? Có còn niềm tự hào ban đầu nào không?
Không còn!
Cuộc sống của cô hiện tại, tất cả đều là dũng khí to lớn biết bao, đặc biệt là sống dưới sự quản lý của người khác, khiến cô mỗi bước đi cẩn thận từng li từng tí, không dám phạm sai lầm, không dám làm mất lòng bất kỳ ai.
Nỗi đau của cô, liệu ai có thể thấu hiểu cho?
Đột nhiên, điện thoại reo lên.
Nguyễn Quỳnh Anh hít sâu một hơi, đè xuống suy nghĩ đau đớn trong nội tâm, lau mặt, kết nối điện thoại: "Xin chào."
"Xin chào cô Quỳnh Anh, chúng tôi đến từ một văn phòng thám tử, tin tức vào buổi sáng chắc cô cũng đã xem rồi nhỉ, phía chúng tôi cảm thấy rất hổ thẹn, vì vậy xin hỏi cô có thời gian đến đây, thảo luận một chút về việc hoàn tiền không."
"Được rồi, lát nữa tôi sẽ đến."
Văn phòng cho biết đã mất ba ngày để tìm ra thông tin của anh Hổ, kết quả là đêm qua, anh Hổ bị bắt là vì Trần Vĩnh Hải. Đương nhiên, giao dịch này không thể tiếp tục được nữa, bên văn phòng hoàn lại tiền, cũng phải thôi.
Nguyễn Quỳnh Anh cất điện thoại, lên lầu trở về phòng rửa mặt, trang điểm nhẹ xong xuôi, chuẩn bị đi ra ngoài.
Cô đến tìm Quản gia Hoàng, ý muốn ông sắp xếp người chở cô đến đó.
Không ngờ, Quản gia Hoàng trực tiếp đưa chìa khóa xe cho cô: "Tiêu Lệ đã bị tôi đuổi việc rồi."
Tiêu Lệ là người giúp việc đã chở cô ấy đi hôm qua.
Sau khi dò hỏi mới rõ, hóa ra Tiêu Lệ không ngăn cản Lê Diệu Ngọc, để Lê Diệu Ngọc vào biệt thự xong, cậu ta cũng không gọi quản gia Hoàng đến xử lý, nên mới bị đuổi việc.
“Hôm nay cậu Hải không đi làm à?” Đến ga ra, khi thấy Maybach chuyên dụng của Trần Vĩnh Hải vẫn còn ở đó, Nguyễn Quỳnh Anh nhịn không được liền hỏi.
Quản gia Hoàng vừa giúp cô nâng chiếc áo khoác xe vừa trả lời: "Vâng, cậu Hải hình như có chuyện quan trọng cần thu xếp."
“Chuyện quan trọng gì?” Nguyễn Quỳnh Anh dừng tay lại, không khỏi tò mò hỏi.
Quản gia Hoàng mỉm cười, gấp chiếc áo khoác xe sang một bên: "Cái này thi tôi không biết rồi."
“Vậy à.” Cô gật đầu, cũng không hỏi tiếp nữa.
Sau đó bấm chìa khóa xe, lái xe rời đi.
Việc hoàn tiền diễn ra suôn sẻ, Nguyễn Quỳnh Anh bước ra khỏi văn phòng, nhớ ra rằng phòng khám tâm lý của Trần Cận Phong ở gần đây, hôm nay vừa hay là ngày cuối tuần nữa, có lẽ anh ấy không đến bệnh viện, chuẩn bị đến thăm anh ấy.
Nhân tiện tìm anh ấy lấy một ít thuốc.
Lê Diệu Ngọc ra tay thật sự rất tàn nhẫn, cô dám nói, những chỗ bị véo, nhất định đều đã tím rồi. Khi đến phòng khám của Trần Cận Phong, Nguyễn Quỳnh Anh gõ gõ cửa.
Một giọng nói dịu nhẹ từ trong cửa truyền ra: "Vào đi."
Cô đẩy cửa đi vào, Trần Cận Phong ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời, cười hỏi: "Sao em lại đến đây?"