Đáng tiếc chậm một bước, Trần Vĩnh Hải mở rèm cửa ra, bên ngoài ầm ầm sấm sét, gió điên cuồng không ngừng thổi, giống như cảnh tượng tận thế của trái đất.
Tô Hồng Yên bịt chặt tai lại, hét lên "Á" một tiếng với vẻ mặt đầy sự sợ hãi.
Sắc mặt Trần Vĩnh Hải nghiêm nghị, kéo mạnh rèm cửa, bước tới ôm lấy cô ta: "Đừng sợ."
Tô Hồng Yên ngả đầu vào trong vòng tay anh và khẽ nức nở.
Trần Vĩnh Hải chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cho đến khi cô bình tĩnh lại anh mới hỏi: "Từ khi nào trời lại mưa to sấm sét vang trời vậy?"
“Lúc anh vừa bước vào phòng tắm chuẩn bị đi tắm.” Tô Hồng Yên cúi thấp đầu, giọng nói yếu ớt đáp lại.
Đôi đồng tử của Trần Vĩnh Hải co rút lại, đã lâu như vậy rồi sao?
Anh thậm chí còn không cảm nhận được chút nào ngoài trời đang mưa to sấm sét lớn như vậy.
Còn Nguyễn Quỳnh Anh nữa...
Anh cắn chặt môi, Trần Vĩnh Hải suy tư vài giây rồi mở miệng nói: "Yên, anh phải về nhà rồi."
Nghe thấy vậy, Tô Hồng Yên khẽ nheo mắt lại, trên gương mặt thoáng hiện qua một tia u ám đáng sợ, khuôn mặt không cam tâm tình nguyện nói: "Không được, anh không được quay về. Rõ ràng là anh nói tối nay sẽ không rời đi mà, bên ngoài trời lại đang mưa to sấm chớp ầm ầm nữa. Bây giờ lái xe sẽ rất nguy hiểm, anh không thể bỏ em ở đây đi được, hơn nữa em cũng chưa xoa bóp dây thần kinh đầu cho anh mà.”
“Lần sau em làm cũng được mà.” Trần Vĩnh Hải đi đến phòng để áo khoác, nơi này anh đã đặt những bộ quần áo dự phòng ở đây.
Tô Hồng Yên siết chặt nắm đấm tay, sắc mặt rất không tốt.
Cô ta biết tại sao anh lại cố chấp quay về như vậy.
Nhưng cô sẽ không bao giờ để anh đi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Hồng Yên nhìn về một điểm tụ, cô ta tiến lên ôm eo người đàn ông, đặt trán lên lưng anh, ôn nhu nói: "Trần Vĩnh Hải, không đi không được sao? Anh ở lại với em đi, anh biết là em rất sợ sấm sét, mấy năm nay mỗi lần trời có sấm sét anh đều ở bên cạnh em. Sao lần này anh lại bỏ đi để em một mình vậy? Anh là đang lo lắng cho chị Anh đúng không? Bởi vì chị Anh cũng sợ sấm sét đúng không."
Nghe cô ta nói như vậy, mí mắt Trần Vĩnh Hải trùng xuống, ánh mắt trở nên lạnh lùng, "Không có chuyện đó đâu."
"Vậy anh là vì cái gì vậy chứ?"
Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải khẽ nhúc nhích, anh muốn mở miệng nói, nhưng nhất thời không nói ra được.
Sắc mặt tuấn tú ảm đạm, một lúc sau mới đáp lại: "Không có chuyện gì, dù sao cũng không phải vì cô ấy đâu."
Tô Hồng Yên cong môi giễu cợt, trong lòng u ám vô cùng, nhưng lại diễn bộ mặt buồn bã nói: "Nếu không phải vì chị Anh, vậy anh không thể ở lại chỗ em được hay sao? Lẽ nào có chuyện gì quan trọng hơn em anh nhất quyết phải quay trở về sao?”
"Không có." Trần Vĩnh Hải quay người lại, ôm lấy khuôn mặt cô ta, nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ ở lại với em."
“Thật sao?” Hai mắt Tô Hồng Yên sáng lên.
Trần Vĩnh Hải “Ừm” một tiếng nhưng anh có chút lơ đễnh.
Tô Hồng Yên làm như không nhìn thấy gì cả, liền thoát người ra khỏi cánh tay của anh vui vẻ nói: "Vậy em đi chuẩn bị chăn ấm mang đến phòng khách cho anh."
Sau đó, cô ta tung tăng ra khỏi căn phòng để đồ, không hề lộ ra bộ dạng là người sợ sấm sét chút nào.
Trần Vĩnh Hải không nhận thấy điều này bởi vì lúc này anh còn đang mải suy nghĩ về điều gì đó.
Sau khi Tô Hồng Yên rời đi, Trần Vĩnh Hải lại mở rèm cửa ra, ánh mắt anh nhìn chằm chằm ra phía bên ngoài cửa, trong vài giây trước khi hạ rèm xuống đôi mắt anh hiện lên tia buồn rẫu nặng trĩu bước đến bàn trà, cầm chiếc điện thoại lên, nhấp vào list nhạc, anh chọn hai bài hát gửi qua tin nhắn cho Quỳnh Anh hy vọng âm nhạc có thể giải tỏa bớt nỗi sợ hãi tinh thần của cô. Bản nhạc được truyền ra, bên trong phát ra một câu nói: Mong bạn cùng du dương theo điệu nhạc của hai bài hát này để có thể chìm sâu vào giấc ngủ đến bình minh hôm sau!
Người nhận lại là Nguyễn Quỳnh Anh.
Khi nhận được tin nhắn, Nguyễn Quỳnh Anh nhất thời vẫn còn kích động, nhưng cô không dám bấm vào tin nhắn anh gửi.
Cô sợ nhìn thấy thứ gì đó tương tự như tin nhắn văn bản trước đó gửi đến.
Vậy nên sau một hồi trằn trọc, cô đã xóa tin nhắn này, không chỉ vậy, cô còn tắt nguồn máy điện thoại, từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc ngủ an thần, đổ hai viên ra rồi uống. Nằm trên giường ngủ, cuộn chặt người lại. Cô đắp chăn bông rồi từ từ nhắm mắt lại.
“Người phụ nữ này ngủ rồi hay sao?” Trần Vĩnh Hải cau mày, đang tự lầm bẩm một mình hoài nghi người phụ nữ này.
Không trả lời tin nhắn sao, đây không phải là phong cách thường ngày của Nguyễn Quỳnh Anh.
Nhưng ban đêm sấm sét như thế này cô có thể ngủ được hay sao?
Trái tim anh đột nhiên chùng xuống, lúc này Trần Vĩnh Hải trực tiếp gọi cho Nguyễn Quỳnh Anh, nhưng cô đã tắt máy rồi.
Trần Vĩnh Hải nổi gân xanh trên trán, cơn tức giận dần bùng phát, anh nhắm chặt mắt lại cố gắng kìm nén lại cơn tức giận của mình, thay vào đó anh chuyển sang gọi vào số điện thoại của quản gia Hoàng, bảo ông ta lên kiểm tra xem người phụ nữ này đang làm gì.
Vừa dứt lời xong, Tô Hồng Yên đã quay trở lại phòng khách, trên tay cô ta cầm một chiếc chăn bông dày cộp che toàn bộ khuôn mặt không nhìn thấy đường, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Đôi chân dài của Trần Vĩnh Hải vươn ra nhanh chóng bắt lấy người cô ta: "Em không sao chứ?"
“Em không sao cả, có anh ở đây rồi mà.” Tô Hồng Yên vui vẻ cười nói đi tới ghế sô pha.
Trần Vĩnh Hải đứng đó, ánh mắt anh mông lung, đầu óc anh cứ quẩn quanh câu nói ‘Không sao đâu, có anh ở đây rồi mà.”
Câu nói này dường như người phụ nữ Anh kia cũng đã từng nói qua với anh.
Còn câu nói trước đó là anh nói, anh đã nói gì với cô vậy?
Trần Vĩnh Hải nhắm mắt nghĩ lại, rất nhanh liền từ trong ký ức ùa về những kỷ niệm cũ.
‘Em phải vượt qua được nỗi sợ sấm sét này, sau này thì phải làm sao chứ?”
‘Không sao đâu, có anh rồi mà!”
Trần Vĩnh Hải đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt anh lóe lên tia sáng, anh cầm chiếc điện thoại một lần nữa đi vào phòng để áo mưa dự bị, khi bước ra thì anh đã mặc xong vest và đi giày da.
Nhìn thấy anh ăn mặc như vậy, nụ cười của Tô Hồng Yên trên mặt chợt đông cứng lại, giọng nói có chút đau lòng: "Trần Vĩnh Hải, anh vẫn muốn rời đi sao?"
“Xin lỗi Yên, anh còn có một số tài liệu quên chưa xử lý xong. Khách hàng cần nó gấp vào ngày mai, vì vậy lần sau anh sẽ ở cùng em nhé.” Trần Vĩnh Hải khẽ xoa đầu Yên, sau đó anh xoay người rời đi không chút do dự.
Nhìn bóng lưng vội vã của Trần Vĩnh Hải, Tô Hồng Yên không thể nào ngăn cản nữa, đôi mắt cô ta đẫm lệ, khuôn mặt tràn đầy u ám cùng lạnh lẽo.
Trong cơn mưa sấm chớp bão bùng, Trần Vĩnh Hải phóng như bay về căn biệt thự.
Trên đường bởi vì trời mưa quá lớn, gạt nước mưa làm mờ kính chắn gió, anh không nhìn rõ đường suýt mấy lần chút tông vào vành đai xanh.
Nhưng cuối cùng, thật may mắn, anh đã an toàn về đến căn biệt thự.
Quản gia Hoàng thở phào nhẹ nhõm rồi đưa chiếc khăn khô đến cho Trần Vĩnh Hải nói: "Cậu Hải, trong khi thời tiết nguy hiểm như vậy, lần sau cậu đừng liều lĩnh như vậy nữa."
“Tôi biết rồi.” Trần Vĩnh Hải thản nhiên lau mặt, sau đó ném lại chiếc khăn.
Trước khi rời khỏi nhà họ Tô, anh đã gọi điện cho Quản gia Hoàng một lần nữa, nói rằng anh sẽ quay trở về, cũng không có hỏi về Nguyễn Quỳnh Anh.
“Cô Quỳnh Anh đã ngủ rồi.” Quản gia Hoàng đáp.
Ngủ rồi sao?
Trần Vĩnh Hải nhướng mày, thời tiết sấm sét như vậy, cô còn có thể ngủ được sao?
“Để tôi đi xem sao.” Sau khi để lại câu nói đó, Trần Vĩnh Hải trực tiếp đi lên trên lầu.
Quản gia Hoàng vốn dĩ muốn nói anh nên đi tắm và thay quần áo để tránh bị cảm lạnh.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cậu chủ Hải lo lắng cho cô Quỳnh Anh sẵn sàng quay trở lại trong cơn giông bão lớn như vậy, rõ ràng cậu chủ Hải không quan tâm đến việc mình sẽ bị cảm lạnh.
Haizz, thôi để kể người trẻ như vậy đi.
"Haha..." Quản gia Hoàng mỉm cười, dự định vào bếp nấu một bát canh gừng giải nhiệt, lát nữa sẽ dọn cho Trần Vĩnh Hải uống.
Đẩy cửa bước vào, Trần Vĩnh Hải nhẹ nhàng bước tới giường ngủ của Quỳnh Anh, đèn trong phòng bật sáng chưng, nhìn thoáng qua đã nhìn thấy rõ chỗ phồng lên trên giường, nhưng không thấy đầu cô đâu cả.
Người phụ nữ này không sợ mình sẽ bị chết ngạt sao?
Sắc mặt Trần Vĩnh Hải tối sầm lại, kéo một góc chăn ra, Nguyễn Quỳnh Anh cuộn tròn người trên giường, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn, rõ ràng là cô đang ngủ rồi.
Trời mưa to sấm sét như vậy, cô thực sự có thể ngủ được hay sao!
Ánh mắt Trần Vĩnh Hải tối sầm lại, trong lòng có chút không vui nhưng cũng không giải thích được.
Anh vội vã mưa gió bão bùng quay về với cô lại nhìn thấy cô đã ngủ say.
Anh thậm chí còn tự hỏi liệu cô có thực sự sợ sấm sét hay không đây. Gương mặt anh trở nên lạnh lùng, Trần Vĩnh Hải hất tay ra, đặt chăn bông lên người cô, động tác không nhẹ nhàng như trước, mà vô cùng mạnh mẽ thô bạo.
Đúng lúc này, có thứ gì đó trăng trắng đặt trên chăn bông, văng ra ngoài, một tiếng lách cách rơi xuống mặt đất.
Thứ gì vậy chứ?