Nguyễn Quỳnh Anh ngồi trên ghế sa lon, liếc nhìn cuốn sách thiết kế thời trang mà hôm trước vừa nhận được.
"Cô Quỳnh Anh, có người chuyển phát nhanh tới." Quản gia Hoàng ôm một cái hộp đi vào phòng khách: "Thật kì lạ, lại không có tên của người gửi."
Nguyễn Quỳnh Anh nghe vậy thì mắt sáng rực lên một chút: "Chắc là Việt Anh, lần trước Việt Anh gửi chuyển phát nhanh đến cũng không để tên."
"Nói cũng đúng." Quản gia Hoàng cảm thấy cũng đúng, nên đưa hộp chuyển phát nhanh cho cô, mình đi làm việc khác.
Cô cầm dao nhỏ, mặt nở nụ cười, không biết lần này Nguyễn Việt Anh sẽ gửi cái gì tới.
Cắt băng dán, Nguyễn Quỳnh Anh mong chờ mở hộp ra, khi thấy đồ vật bên trong, ánh mắt của cô trợn trắng lên, trên mặt không còn giọt máu, hét lên một tiếng, ngất đi.
"Cô Quỳnh Anh, cô sao thế?" Quản gia Hoàng nghe thấy tiếng động thì chạy tới, đã thấy Nguyễn Quỳnh Anh té xỉu trên ghế sa lon.
Sao lại thế này chứ?
Quản gia Hoàng cảm thấy mờ mịt, đi đến kiểm tra tình hình của cô, phát hiện chỉ là ngất xỉu, ông ta mới khẽ thở nhẹ ra.
Nhưng rốt cuộc vì sao lại thế này, ông ta không hiểu.
Trong không khí có mùi máu tươi nồng nặc, quản gia Hoàng nhíu mày: "Mùi này ở đâu ra thế?"
Ông ta quay đầu lại nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trên bàn trà. Mùi máu là từ chiếc hộp đó phát ra.
Quản gia Hoàng nghi hoặc nhìn về phía chiếc hộp, con ngươi rụt lại, giọng nói trở nên run rẩy: "Cái này... Đây là..."
Nuốt nước miếng một cái, quản gia Hoàng ổn định lại cảm xúc, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Trong này là một con mèo chết đã bị lột da, thảo nào cô Quỳnh Anh lại ngất xỉu. Ngay cả anh ta nhìn cũng thấy sợ hãi, chứ nói gì một cô gái yểu điệu như cô.
Rốt cuộc ai gửi cái này tới?
Quản gia Hoàng vô cùng tức giận, cố chịu đựng cơn buồn nôn, cầm mèo chết lên. Cuối cùng thấy một lá thư dưới đáy hộp, bên trên lá thư đó viết vài chữ to: Đồ đê tiện, đi chết đi!
Quản gia Hoàng vừa nhìn đã nhận ra, đây là thư đe dọa.
Mặt khác, con mèo chết này được cố ý gửi tới, dọa cô Quỳnh Anh.
Chuyện lần này quá nghiêm trọng!
Quản gia Hoàng để thư qua một bên, đóng hộp lại, ôm đi ra ngoài xử lý. Cái thứ này không thể giữ lại được.
Sau khi xử lý xong, ông ta trở về gọi điện thoại cho: "Cậu Hải, xảy ra chuyện rồi."
Trần Vĩnh Hải đang trên đường lái xe đến tập đoàn Vĩnh Phát, khi nhận được điện thoại của quản gia Hoàng, trong con ngươi sâu xa có chút bất ngờ.
Không phải cô gái Nguyễn Quỳnh Anh kia lại gây ra chuyện gì rồi chứ?
"Chuyện gì?" Anh ta chỉnh lại tai nghe Bluetooth, đau đầu mà hỏi.
Quản gia Hoàng nhìn thoáng qua Nguyễn Quỳnh Anh đang hôn mê bất tỉnh, thở dài trả lời: "Vừa rồi cô Quỳnh Anh nhận được một hộp hàng chuyển phát nhanh, là có người cố ý gửi tới đe dọa cô Quỳnh Anh. Bên trong có một con mèo chết bị lột da, còn có một lá thư đe dọa, bây giờ cô Quỳnh Anh đã bị dọa ngất đi rồi."
Cái gì?
Bỗng nhiên Trần Vĩnh Hải giẫm mạnh phanh lại, xe phát ra tiếng két chói tai.
Đột nhiên anh dừng xe, suýt chút nữa là xe phía sau đã chạm đuôi xe anh. Còn có một số chiếc xe lái qua rồi còn chửi anh là kẻ mù dừng xe.
Đối với mấy cái này, Trần Vĩnh Hải hờ hững. Anh nhíu mày, suy nghĩ tập trung vào hộp chuyển phát nhanh mà quản gia Hoàng nói: "Ai gửi?"
"Không biết."
Im lặng mấy giây, trong lòng Trần Vĩnh Hải đã có đáp án, anh nổ máy xe lần nữa: "Tôi lập tức trở về ngay."
Trần Vĩnh Hải trở về rất nhanh, chưa tới nửa giờ đã đến.
Anh đi vào phòng khách, quản gia Hoàng đưa thư đe dọa cho anh. Anh cũng không vội mở ra, mà liếc qua Nguyễn Quỳnh Anh đang nằm co lại một cụm trên ghế salon, vẻ mặt có vẻ khó hiểu.
Một lát sau, anh lạnh lùng mở miệng: "Cho cô ấy chiếc chăn đi!"
"Nhìn tôi này, tôi quên mất!" Quản gia Hoàng vỗ trán một cái, vội vàng đi lên lầu.
Ông ta cứ mãi để ý đến con mèo chết, hoàn toàn quên đi chuyện này, vẫn là cậu Hải suy nghĩ chu đáo.
Chưa đến hai phút, chú Hoàng đã đi từ trên lầu xuống, nhìn ông ta đắp thêm tấm chăn cho Nguyễn Quỳnh Anh.
Trần Vĩnh Hải thu hồi ánh mắt, mới mở thư ra. Nội dung trên đó rất đơn giản, chỉ viết hai câu, kiểu chữ thô to.
Từ đó có thể thấy được, người viết có tính cách rất táo bạo ngoan lệ: Nguyễn Quỳnh Anh, mày dám làm người phụ nữ của tao chịu oan phải vào cục cảnh sát. Còn để người ta phá bỏ con của tao, vậy tao sẽ khiến mày phải đền mạng. Mấy lần trước để mày trốn được là do mạng mày lớn, chờ đó đi, lúc này mới bắt đầu thôi!
"Vào cục cảnh sát, đứa con?" Trần Vĩnh Hải chỉ nghĩ đến một người, Lê Diệu Ngọc!
Còn chuyện mấy lần trước trong lá thư này, chẳng lẽ là chuyện tai nạn xe cộ và thang máy?
Nếu sự thật là như thế, vậy phía sau chuyện này không liên quan đến người đàn ông đeo khẩu trang. Mà là người đàn ông phía sau Lê Diệu Ngọc chỉ đơn giản muốn báo thù cho đứa con đã mất, muốn Nguyễn Quỳnh Anh đền mạng mà thôi.
Người làm Lê Diệu Ngọc sinh non không phải Nguyễn Quỳnh Anh.
Đang suy nghĩ, Nguyễn Quỳnh Anh đã có dấu hiệu tỉnh lại. Cô mở mắt, con ngươi dần co rút lại, nghĩ đến điều gì đó lại lập tức hét lớn, thân thể run rẩy dáng vẻ như chưa tỉnh táo.
Trần Vĩnh Hải nhớ đến ngày đó, suýt nữa cô đã bị tai nạn xe cộ, anh bị dọa đến như bị sốc, trái tim như siết chặt.
Ba chân bốn cẳng đi đến, cánh tay dài chụp tới, ôm chặt cô vào ngực.
Sau đó anh cau mày khẽ quát lên: "Đủ rồi, không cho phép la nữa, cô rất ồn ào có biết hay không?"
Giọng nói của anh Hải thật hấp dẫn, rõ ràng là lời nói ghét bỏ, nhưng lúc này Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy lại có thể xua tan sự sợ hãi.
Nguyễn Quỳnh Anh lập tức bình tĩnh, cô ngẩng đầu lên, nước mắt vờn quanh, kinh ngạc nhìn anh mấy giây, có chút không xác định được mở miệng nói: "Cậu Hải?"
"Là cậu Hải, cô Quỳnh Anh, cô không nhìn lầm đâu." Quản gia Hoàng cười ha hả lên tiếng: "Cậu Hải đã đặc biệt trở về đó."
Trần Vĩnh Hải thả cô ra, mấp máy môi, bất mãn nhìn chú Hoàng một chút, giống như là cảm thấy ông ta quá nhiều lời.
Đặc biệt trở về?
Lấy lại bình tĩnh, Nguyễn Quỳnh Anh nhớ lại, gương mặt trắng bệch hỏi nghiêm túc: "Hộp chuyển phát nhanh kia đâu?"
Cô còn chưa quên được cảnh tượng đẫm máu kia, giống như nhìn thấy cảnh tượng mẹ nhảy từ tòa nhà cao mấy chục mét xuống, nằm dưới đất.
Nhớ tới chuyện đó, cô lại sợ hãi, trái tim cảm thấy đau đớn.
Nhìn ra Nguyễn Quỳnh Anh có vẻ hơi khó chịu, quản gia Hoàng sờ lên tóc cô, dịu dàng trả lời: "Đã bị tôi cầm đi xử lý rồi, không sao đâu, nhưng mà còn một lá thư."
"Thư?" Cô không ngẩng đầu lên.
Trần Vĩnh Hải ném thư lên người cô, cũng không nói chuyện.
Nguyễn Quỳnh Anh nhặt lá thư lên xem, sau khi xem xong, vẻ mặt cũng không giống như suy nghĩ của anh. Vẻ mặt của cô không sợ hãi như anh nghĩ, ngược lại vẻ mặt không đúng lắm.
"Cái này không đúng!" Cô cầm lá thư, cảm xúc hơi kích động.
Trần Vĩnh Hải nhíu mày: "Không đúng chỗ nào?"
"Sai, sai hoàn toàn rồi. Trước đó tôi nghi ngờ người phía sau màn lừa bán cô và người làm Lê Diệu Ngọc sinh non chính là người đàn ông ở phía sau Lê Diệu Ngọc. Nhưng mà lá thư này lại hoàn toàn trái ngược."
Cô nghĩ rằng người ở phía sau màn cảm thấy cô mới là kẻ chủ mưu làm cho Lê Diệu Ngọc sinh non, nên những ngày qua mới muốn mạng của cô, để báo thù cho đứa con đã mất kia.
Người hãm hại Lê Diệu Ngọc, làm Lê Diệu Ngọc sảy thai, cùng người lừa bán cô rốt cuộc là ai?
Nguyễn Quỳnh Anh chỉ cảm thấy âm mưu dồn dập cứ đè lên người cô, làm cô không thở nổi.
Trần Vĩnh Hải còn nghĩ nhiều hơn cô một điểm, lúc trước Bảo Quốc tra được người ở phía sau màn lừa bàn cô, lại có sự bày mưu tính kế của người đàn ông đeo khẩu trang.
Đầu Trần Vĩnh Hải cũng hơi đau, anh xoa huyệt Thái Dương, đôi mắt như một hồ nước lạnh lẽo làm người ta run sợ. Anh lạnh lùng chế giễu một tiếng: "Nước này rất sâu nha."
Trong mấy chuyện này có người đàn ông đeo khẩu trang, Lê Diệu Ngọc, người đàn ông của Lê Diệu Ngọc...
Có lẽ còn có những người khác cũng không chừng!