Vợ Yêu Được Cưng Chiều Đến Tận Trời Của Chủ Tịch Mộ

Chương 7: Người đàn ông xấu xí và Bông sen trắng



Translator: Wave Literature

"Đủ rồi"

Cạnh bên, Hàn Nhất Phong, người đã im lặng suốt từ đầu, lại lên tiếng một cách lạnh lùng. Anh đẩy Tịch Tâm Ý ra sau lưng để bảo vệ cô ấy và nhìn Tố Nam với vẻ mặt giận dữ. "Tố Nam, cậu có thể đến tìm tôi nếu cậu giận dữ vì bất cứ điều gì. Không cần phải tấn công Tâm Ý bằng những lời độc ác như vậy."

Khi nghe thấy, Tố Nam không thể không cười lớn bằng sự ức nghẹn trong mắt mình. "Tấn công cô ta bằng lời xấu? Hàn Nhất Phong, tôi chưa bao giờ nghĩ anh thật sự là một tên cặn bã vô tâm như vậy. Tại sao hai người đối xử tệ hại với Hạ Dạ thế này?"

Hạ Dạ

Khi Tâm Ý nghe cái tên đó, cô đã choáng váng. Cơ thể như đông đá, đứng hình.

"Chuyện giữa tôi và Hạ Dạ không liên quan gì đến Tâm Ý. Không cần thiết phải nhắm vào cô ấy."

Có một thứ u tối lóe sáng trong mắt Hàn Nhất Phong. Giọng nói thấp hèn của anh vượt qua đám sương mù, và khi người ta nghe nó, nó nghe đặc biệt ác cảm và vô tâm.

Tịch Tâm Ý cắn môi và trông có vẻ như cô đang chịu đựng sự xúc phạm. Cô giơ tay và kéo ống tay của Hàn Nhất Phong ra và lắc đầu nhẹ. "Nhất Phong, đủ rồi. Cô đã đúng khi chỉ trích tôi. Tất cả là lỗi của tôi. Tôi luôn cảm thấy có lỗi..."

"Tâm Ý chẳng liên quan gì đến việc này cả. Không cần phải tự trách mình như thế!"

Tố Nam lại cười khẩy một lần nữa. Đôi mắt cô cố giữ những giọt nước mắt rươm rướm. Cô từ từ đưa tay lên và chỉ vào Tâm Ý, người đứng đằng sau Hàn Nhất Phong và nghẹn nước mắt."Đủ rồi! Anh không cần phải giả vờ nữa. Để làm gì? Hạ Dạ lúc đó đã mù quáng khi tin hai tên cặn bã vô tâm các người. Anh đã lấy hết mọi thứ của Hạ Dạ. Anh có thấy vui không? Tôi, Tố Nam, đã sống gần hơn ba mươi năm, tuy nhiên tôi chưa từng thấy người phụ nữ không biết xấu hổ và ghê tởm như cô ta. Suốt ngày, cô ta giả vờ là Đức Mẹ Đồng Trinh như một đóa sen trắng tinh khiết nhưng thực sự đầy những mưu mẹo xấu xa. Ai mù mới thích cô ta. Đúng là hai kẻ ghê tớm"

Những lời nói của Tố Nam cứ bốc cháy như một khẩu súng máy. Cô ước gì cái nhìn lạnh lùng của mình có thể kết án hai người trước mặt bằng cái chết.

"Cẩn thận thái độ, Tố Nam!"

Hàn Nhất Phong đẹp trai thường ngày không còn nữa. Với những từ kinh khủng như thế lọt vào tai, ngay cả khi anh ta thường thờ ơ, anh vẫn cảm thấy sự xúc phạm của nó.

"Vấn đề giữa tôi và Hạ Dạ không thể giải thích chỉ bằng vài từ. Hơn nữa, đó là chuyện giữa cô ấy và tôi. Hy vọng cô sẽ không xen vào!"

"Xen vào? Tôi có cần phải quan tâm đến thái độ của những người cặn bã như anh không? Anh có nghĩ những lời tôi nói khó nuốt trôi không? Đồ chim trĩ! Cô ta là một con chim trĩ! Tôi không cần biết cô ta ăn mặc thế nào, cô ta sẽ không thể trở thành phượng hoàng thực sự! Hàn Nhất Phong, chắc chắn anh sẽ hối hận!"

Tố Nam đã nổi điên lên và khuôn mặt nhỏ bé của cô đã đỏ như gấc.

Hàn Nhất Phong chỉ biết im lặng. Mắt anh ta đầy sự phẫn nộ khi tay đã kết thành nắm đấm và anh hét lớn,

"Tố Nam! Cô dám nói lại lần nữa không?"

"Cái gì? Tôi đã nói gì sai sao?"

Tố Nam cũng hét lại: "Tôi nói là Tâm Ý là một con chim trĩ. Không cần biết cô ấy ăn mặc thế nào, cô ấy sẽ không trở thành phượng hoàng thực sự. Cô ta chỉ là một đóa sen trắng trơ trẽn... chỉ biết dùng những trò rẻ tiền để leo lên. Tôi có nói gì sai không?"

"Im đi!"

"Nhất Phong. Quên nó đi..."

"Tố Nam, tôi nói với cô chuyện giữa Hạ Dạ và tôi không liên quan gì đến Tâm Ý. Còn về phần Hạ Dạ, tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi.Tôi rất hiểu người tôi yêu trong trái tim tôi là ai. Tại sao cô cứ phải quấy rầy tôi như vậy?"

...

Quấy rầy?

Hóa ra đó là cách anh ta nhìn ra vấn đề

Trong một khoảnh khắc cô cảm thấy như đã nhìn thấy chính mình từ nhiều năm trước...

Đêm mưa, cô đứng bên đường với những ánh sáng chói lóa.

Cô cười và nghĩ về mình trong quá khứ sau những tổn thương đã xảy ra...

Tịch Hạ Dạ, người đã đứng sau lưng Tố Nam, đột nhiên hít thở thật sâu và nhắm mắt lại. Khi cô từ từ mở mắt và quay sang nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tố Nam thì đồng thời cô cất giọng với một chút mệt mỏi: "Lên xe đi, Tố Nam."

Giọng nói buồn bã của cô vang lên làm không khí chùng lại một ít.

Hàn Nhất Phong từ từ nhìn lên và nhận ra rằng bên cạnh chiếc xe không xa phía sau Tố Nam là Tịch Hạ Dạ. Người đang đứng dưới cây dù trong cơn mưa và đã theo dõi tất cả mọi chuyện xảy ra.

Cơn gió lạnh buốt liên tục đập vào quần áo của cô và khiến cơ thể cô trông yếu hơn, nhưng khuôn mặt của cô toát lên vẻ ương bướng và ngây ngất lòng người.

"Hạ Dạ"

Khuôn mặt đẹp trai của Hàn Nhất Phong bỗng trở nên cứng nhắc. Một sự xáo trộn cảm xúc nhanh chóng thoáng qua đôi mắt sâu thẳm và thầm lặng của anh khi đôi tay của anh chầm chậm siết chặt lại.

Tịch Tâm Ý cũng cảm nhận được rằng cánh tay Hàn Nhất Phong vòng quanh eo cô đã trở nên cứng đờ. Ngay lập tức cô cắn đôi môi hồng và từ từ nhìn lên. Đôi mắt xinh đẹp của cô lấp lánh, thể hiện sự yếu đuối và khao khát theo cách cô nhìn vào Hạ Dạ.

Cô nấc lên nhẹ nhàng, và ngay lập tức, mắt cô bắt đầu chảy nước khi gọi Tịch Hạ Dạ với một giọng khàn " Em …Em...Em thật sự nhớ chị..."

Chị?

Em thật sự nhớ chị?

Những chữ vang vọng trong tai Tịch Hạ Dạ giống như một con dao bén cắt lên vết thương mà không có thời gian để chữa lành. Một sự lạnh lẽo vô bao trùm cơ thể cô...

Người ta nói thời gian là phương thuốc chữa lành vết thương, với thời gian dài, vết thương tồi tệ nhất cũng sẽ lành lại...

Họ nói rằng một khi bạn buông tay, bạn sẽ nhận ra rằng người đó chưa bao giờ thực sự quan trọng đến thế...

Họ nói rằng sau khi chia tay và quen với nỗi cô đơn, cô sẽ không yêu người đó sâu sắc như cô tưởng...

Ban đầu, cô nghĩ rằng vài năm qua, những thứ này đã nằm trong quá khứ. Cô cũng đã quen với nó. Từ từ, côcó thể chịu đựng tất cả, nhưng tin đồn chỉ là tin đồn. Ai có thể chứng minh tất cả những điều này là thật?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv