Sắc trời đã tối nhem, trong xe cũng rất tối lại cộng thêm một người phụ nữ cứng đầu làm cho Lãnh Phong Thần muốn nổi điên mà không được. Nếu là người phụ nữ khác thì với tính cách của Lãnh Phong Thần, anh đã đá ra khỏi xe lâu rồi. Ai kêu người phụ nữ này lại là người anh yêu nhất chứ? (T^T).
Khang Dụ lái xe cực kỳ ổn định, lại không phát ra một tiếng động nào. Lúc này trong xe yên tĩnh đến nỗi đến cả hơi thở vương mùi rượu của Lãnh Phong Thần cũng có thể nghe được rõ ràng.
“Tôi cho em một phút suy nghĩ kĩ lại để ngồi cho đàng hoàng, bằng không thì đừng trách tôi” Lãnh Phong Thần lên tiếng nói.
Vì trong xe quá ngột ngạt khó chịu với lại vừa rồi còn uống chút rượu lên cơ thể có chút nóng nên anh nới lỏng chiếc cà vạt rồi cởi một nút áo sơ mi trên cổ ra. Cổ áo của anh bình thường vẫn cài cẩn thận tỉ mỉ giờ để lộ ra xương quai xanh hấp dẫn trêu ngươi, cộng với giọng nói trầm khàn càng khiến cho người nghe bất chợt rung động.
Hàm Nhi không nhìn anh nói: “Lãnh Phong Thần! Anh là người bắt tôi lên xe bây giờ lại ra yêu cầu với tôi. Tôi không muốn đi chung xe với anh, thả tôi xuống.”
Người đàn ông bị cô kiên quyết giữ khoảng bây giờ quay sang nhìn cô, đôi mắt thờ ơ lạnh nhạt trầm lắng đáp xuống mặt cô: “Anh chỉ đưa em về nhà thôi. Nếu em còn cố chấp nữa thì đừng trách anh làm thịt em ngay tại đây.”
Hàm Nhi không phản ứng, cũng chẳng quan tâm lời anh nói cô chỉ nhìn ra ngoài cửa xe, vẫn giữ vững tư thế ngồi sát vào cửa xe, không muốn đến gần ngồi cạnh anh chút nào.
Lãnh Phong Thần vừa dứt lời thì xe đến đoạn đường vòng.
Đến khúc cua, đầu của cô ở gần cửa sổ xe nhất nên va vào, cánh tay gác trên cửa cũng bị đập mạnh. Cô lập tức kêu “a” một tiếng rồi lại cố nén, không thốt ra tiếng nào nữa, chỉ đưa tay lên ôm chỗ nửa phần trán bị đau.
Lãnh Phong Thần mất kiên nhẫn quát “Ngồi lại gần đây”
“…”
Hàm Nhi không đáp lại, rồi vẫn dựa vào cửa, tư thế ngồi vẫn không thay đổi.
Hàm Nhi rất cứng đầu. Lãnh Phong Thần quyết phải dùng hành động một tay cầm tay cô, tay kia vòng qua eo cô kéo cô lại vào trong lòng mình. Cô ý thức được Lãnh Phong Thần muốn kéo cô lại gần. Nhưng cô hoàn toàn không thể nào kiểm soát cơ thể mình, ngay lập tức ngồi trên đùi anh.
Hàm Nhi: “…”
Hàm Nhi nhanh chóng ngồi thẳng dậy, định rời khỏi đùi anh, nhưng lại bị Lãnh Phong Thần vòng tay qua eo cô khóa trụ lại để cô ngồi trên đùi anh. Mặt Hàm Nhi bỗng trở lên méo xệch, dùng ánh mắt sắc lạnh lườm anh. Nhưng Lãnh Phong Thần vẫn mặc kệ nhường như không quan tâm mấy vấn đề này mà vẫn giữ nguyên tư thế.
Hàm Nhi nhìn lại thì thấy Khang Dụ vẫn chuyên tâm lái xe không có một chút động tĩnh gì?
Tình huống này cô chưa từng gặp bao giờ, bây giờ quá là xấu hổ đi. Trên xe có hai người thì không sao nhưng lại còn có cả Khang Dụ. Mặc dù cậu ta không có nhìn ra đằng sau nhưng cô vẫn cảm thấy rất ngại khi ngồi kiểu này. Biết vậy từ đầu cô đã không cứng đầu mà ngồi cách xa anh như vậy rồi…
Aaaaaaa bây giờ phải làm sao? Với tính cách của Lãnh Phong Thần chắc chắn anh sẽ không để cô ngồi xuống mà cứ để cô ngồi trên đùi anh cho đến khi nào đến nơi thì mới thôi.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Lãnh Phong Thần nhìn Hàm Nhi với nét mặt lúng túng nhưng vẫn cố làm ra vẻ lạnh lùng không nói lời nào.
Hàm Nhi đờ người ra, cả người nóng rực thật sự lúc này cô rất muốn đào một cái hố để chui vào.
Không muốn để cho Lãnh Phong Thần tận dụng cơ hội này mà tiến tới, Hàm Nhi lấy tay đập đập vào vai anh và nói:
“Anh làm gì thế?” Cô vừa nói vừa định nhích sang bên theo phản xạ để ngồi xuống ghế, thế nhưng ngay lập tức cổ tay cô bị anh giữ lại.
Lãnh Phong Thần “…”
Hàm Nhi nổi đóa.
Lãnh Phong Thần! Tên khốn kiếp này.
Hàm Nhi định rút tay ra khỏi tay Lãnh Phong Thần, nhưng Lãnh Phong Thần quả thật không chịu nổi nữa cứ để cô ngồi trên đùi anh thế này e rằng cô sẽ tìm đủ lý do, làm đủ mọi cách để thoát khỏi anh. Nên anh quay người đặt cô ngồi xuống ghế rồi quay người sang vươn cánh tay dài đè lên vai cô bốn mắt nhìn nhau, giam cầm cô giữa cơ thể anh và chiếc ghế trên xe. Anh thấy Hàm Nhi lạnh lùng nhìn mình thì cặp mắt đen láy khẽ nhíu lại, cánh tay đang ấn lên vai cô choàng qua vai. Vào khoảnh khắc này, cặp mắt thờ ơ của Hàm Nhi trở nên kinh ngạc, rồi trở thành kháng cự, nhưng có giãy giụa thế nào cũng bị anh ngăn lại dễ dàng, ngược lại còn khiến cho cơ thể hai người càng dán sát vào nhau hơn. Cô gần như bị anh đè lên ghế ngồi, không thể nhúc nhích.
“Lãnh Phong Thần, anh muốn gì hả?” Dưới bóng tối ở trong xe, sắc mặt của Hàm Nhi khẽ trắng bệch trước động tác áp bức của anh.
Một tay anh chống lên ghế ngồi, một tay ghì chặt cô, bao vây cô dưới hơi thở mát lạnh. Anh cụp mắt nhìn xuống cô từ khoảng cách rất gần, nét mặt không hề vui vẻ. Cơ thể mảnh mai mềm mại trong lòng anh không ngừng nỗ lực cử động, ánh mắt anh tối sầm lại, trầm giọng nói: “Anh đã cảnh cáo với em rồi. Vậy mà em vẫn cố chấp không nghe lời thì nên phạt như thế nào đây? Hử….”
Hàm Nhi càng không tin nổi, nhìn anh chằm chằm: “Lãnh Phong Thần! Anh nói vậy là có ý gì?”
Trên xe còn có Khang Dụ mà người đàn ông này lại không hề mảy may tới, lại còn nói những lời biến thái như vậy, đúng là một tên cầm thú.