Cứ thế, một tháng nữa lại trôi qua khi anh biết được sự thật, ban ngày anh điên cuồng tìm kiếm cô còn ban đêm thì ngập trong men rượu, không thì cũng lao đầu vào công việc một Lãnh Phong Thần uy nghiêm dần dần khác xa.
Triệt Minh Vũ đi vào:"Lãnh Phong Thần, cậu có thể thôi ngay bộ dạng này đi không? Chính cậu là người đuổi cô ấy đi, cậu nghĩ nếu tìm được thì cô ấy sẽ theo cậu về sao?"
- "Các người vẫn chưa tìm thấy cô ấy sao?" Anh hỏi. Khuôn mặt anh bây giờ có phần trở lên tiều tụy râu ria lổm chổm anh cũng chẳng buồn cạo
Triệt Minh Vũ nắm lấy cổ áo anh:"Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu cứ như thế này thì cậu đi chết đi, tốt nhất đừng sống nữa."
Nói rồi anh ta tức giận bỏ đi ra ngoài, Lãnh Phong Thần cười lạnh rồi uống một hơi hết chai rượu.
Anh càng uống càng tỉnh, những hình ảnh về Hàm Nhi lại càng rõ nét hơn, tim anh đau quá, nếu không uống rượu thì anh biết phải làm gì đây. Làm gì mới có thể ngừng nhớ đến cô.
Nhưng anh đâu biết, anh càng uống thì tâm trí anh lại càng hướng đến cô.
Tại Paris, Pháp....
Hàm Nhi nhìn ra bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, hai tay cô để ra phía sau.
Hàm Nhi mặc một chiếc váy trắng thoả mái che đi vòng hai của mình
Lúc này thai nhi đã được ba tháng bụng cô đã có dấu hiệu nhô ra nhưng được cái trời ban vóc dáng của Hàm Nhi vẫn rất thon gọn làn da trắng sáng mịn màng như da em bé.
Cuộc sống bên này của Hàm Nhi rất tốt có rất nhiều người thân. Từ lúc ông ngoại biết mình có đứa cháu gái thì ông cũng có người để bầu bạn. Còn có cả vợ chồng bác Tiêu Kì Túc và Thẩm Ngọc chính là ba mẹ của Tiêu Kì Nghiên cũng rất thích cô cháu gái này.
Gia đình của Hàm Nhi là người gốc Trung Quốc nhưng sống định cư ở Pháp
Khi biết mọi chuyện mà Hàm Nhi đã phải chịu đựng mọi người trong gia đình càng yêu quý Hàm Nhi hơn. Thế là mọi người quyết định đổi họ cho cô là Tiêu Hàm Nhi còn ra bên ngoài thì lấy tên tiếng Pháp là Liana có ý nghĩa là “MAY MẮN”
Vì là đang còn đi học nên Hàm Nhi vẫn phải đến trường ước mơ của cô không thể từ bỏ được. Gia đình cô lại làm về y học rất nổi tiếng tại Pháp. Có nhiều lần ông ngoại không cho đi nhưng tính cách của Hàm Nhi quá kiên quyết suốt ngày lải nhải bên tai ông làm cho ông cũng phải gật đầu đồng ý.
“Hazzzzz cái con bé này đang mang thai thì ở nhà bầu bạn với ông đi học làm gì?”
“Đi mà ông con còn chưa học xong nữa”
“Chưa học xong thì không cần học nữa đi theo thằng nhóc Kì Nghiên là được rồi”
“Không được đâu ông anh ấy còn rất nhiều việc không có thời gian để ý đến con đâu, đúng không anh Kì Nghiên” ánh mắt của Hàm Nhi đảo qua Tiêu Kì Nghiên
“Hahaa đúng vậy ông nội à con bận nhiều việc lắm”
“Mày thì bận cái gì ba mươi mấy tuổi đầu rồi chưa có bạn gái cho em đi theo thì có gì đâu” Ông Tiêu Kì Túc càm dàm suốt ngày nhắc anh việc không có bạn gái
“Con còn bao nhiêu bệnh nhân đang chờ chữa bệnh con đi trước đây” Tiêu Kì Nghiên đứng dậy lái xe Ferrari đến bệnh viện
“Cái thằng mất nết này…”
“Thôi ông cứ kệ con tương lai của nó còn dài mà” Thẩm Ngọc lên tiếng
“Bà thì suốt ngày bênh nó thôi, nó bị bà chiều cho thành hư rồi không quản không được”
“.,.”
Hàm Nhi lại nhìn sang ông ngoại “Ngoại, anh Kì Nghiên bận vậy thì con chỉ còn đến trường thôi phải không?”
“Được rồi nhưng ta chỉ cho con một tuần học bốn buổi”
“Vâng ạ con cảm ơn ngoại”
“Cái con bé này cẩn thận đang mang thai đừng có chạy nhảy như vậy”
Từ lúc mà Hàm Nhi sang Pháp tâm trạng của cô rất vui vẻ cũng quên hết đi những chuyện không vui trước kia, sống một cuộc sống đầy hạnh phúc vì cô còn có một tiểu bảo bối đang từng ngày lớn lên trong bụng cô. Nhưng mỗi đêm Hàm Nhi đều mơ thấy Lãnh Phong Thần cứ nghĩ đến anh là cô lại khóc.