Warning: Chương này sẽ chỉ dành cho Bạch Hải Từ - Du Tâm.
“Cạch!”
Du Tâm ngồi xuống bàn, ngay ngắn để cốc cà phê lên bàn.
Cô hôm qua đến giờ bụng chỉ toàn bánh kem ở lễ cưới, một chút cũng không có ăn cơm. Đúng thật không tránh khỏi cái đói!
Dù sao cô cũng phải uống một ly cà phê, ít ra còn có thể bình tĩnh lại một chút.
Cô, không thể nào cùng với người hơn mình 9 tuổi làm ra loại chuyện đó! Không nên! Không nên!
Cô uống một ngụm lớn cà phê, sợ hãi ngược lại không giảm đi, lại càng tăng lên.
Du Tâm ngồi một góc, ôm đầu thống khổ.
Lúc nãy cô rời đi, vào lúc hắn đang ngủ. Hắn chắc chắn đã phát hiện, vậy sao nàng còn ngồi đây nữa a?
Phải trốn!
Du Tâm ngồi bật dậy, vớ lấy túi xách, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra bên ngoài.
- Tránh ra!
Tiếng tức giận của Hải Từ vang lên trong đám người đông đúc.
Hắn thật bực mình!
Không bận tâm mấy tên vệ sĩ đi sau, lòng vừa căm phẫn vật nhỏ kia không nghe lời, cũng phẫn luôn mình theo vì quá bất cẩn.
Cô chắc chắn đang ở đây! Hắn biết.
- Du Tâm!
Du Tâm vừa ra khỏi quán, nghe tiếng gọi mình. Nội tâm đầy sợ hãi.
Hắn đến?!
Ách! Giờ này, tất nhiên là chạy!
- Du Tâm! Em đứng lại! – Hải Từ mắt thấy thân ảnh màu lam vừa ra khỏi quán, đang mắt nhìn xung quanh.
Cô như vậy… đang tính kế?!
Muốn chạy nữa?! Hắn tuyệt không đồng ý!
- Tránh ra! – Mắt sắc bén nhìn bóng cô biến mất trong dòng người, sắc mặt đen lại vài phần, hung hăng đẩy người bên cạnh đang cản đường mình.
- Mẹ kiếp! Là đứa nào? – Người kia bất chợt bị đẩy, thuốc lá trên tay rơi xuống, trực tiếp vào đùi, bỏng rát.
Quay người lại, nháy mắt từ côn đồ thành tên nhát gan. Nam nhân này, chiều cao 1m90, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm, từ trên dưới đều vận vest đen cao quý, còn có vệ sĩ đằng sau?!
Hỏng rồi! Mới ngày đầu ra tù hắn đã gặp phải xã hội đen.
- Biến! – Hải Từ tâm tình cực không tốt, không phế tên kia đã là nhẫn nhịn cuối cùng của hắn.
Tên du côn vì sợ hãi, hốt hoảng chạy đi, không dám quay đầu lại.
Hỏng bét! Hắn vừa mới ra tù chưa được hai hôm, thế nào lại đụng phải xã hội đen, còn chửi tên chủ kia, xém nữa chết rồi!
Hải Từ nhìn bóng lưng tên du côn chạy đi, trong lòng giật mình.
Không ổn! Hắn là vì một nữ nhân mà hủy bỏ đi hình tượng ưu nhã của mình?!
- Mau mang xe lại đây! – Hắn xoa xoa mi tâm, hướng hai tên vệ sĩ dặn dò.
- Ách!... Không thể chạy.. nữa… Mệt!! – Du Tâm dừng lại, thân thể dựa vào tường thở hổn hển.
Cúi xuống nhìn chân mình. Bàn chân nhỏ trắng dính đầy bụi cát.
Giày của cô, hiện tại đã được thủ tiêu ở một bụi cây ven đường nào đó…
Túi của cô, đã được quăng cho người nào đó dọc đường…
Không thể trách cô quá phung phí, cái túi kia dù không có gì, nhưng cô vẫn rất tiếc nha!
Giày của cô là giày cao gót, không thuận tiện trong việc chạy, cầm theo lại không ổn, đành bỏ đi, nhưng cũng rất tiếc tiếp nha!
- Du Tâm! – Hải Từ thô lỗ đóng cửa xe, dùng tốc độ thật nhanh đi tới chỗ cô đứng, hắn sợ chỉ nháy mắt cô lại chạy đi, hắn lại phải đi tìm.
- Anh.. tránh ra! – Du Tâm sợ hãi lui về sau vài bước, cẩn thận nhìn hắn.
- Tại sao muốn rời đi? – Hắn không bị lời nàng ảnh hưởng, vẫn cước bộ đến.
- Tôi với anh không hợp! Chúng ta hơn nhau những 9 tuổi!
Hắn khựng lại. Hơn nhau 9 tuổi, thì ra cô quan tâm đến tuổi tác như vậy.
- Hơn nhau 9 tuổi, tại sao lại không hợp? – Hắn cười giễu cợt.
- Anh đáng tuổi làm chú tôi! – Cô nói.
- Câm mồm! – Tức giận trong lòng hắn bỗng bùng nổ. Hắn không để ý tính sợ hãi của cô, hướng cô rống to.
Hắn kinh tởm từ này! Hắn chán ghét từ này!
Hắn không thể nghe nổi từ “chú” này từ miệng cô gọi hắn.
Mà Du Tâm lúc này tâm trạng hoảng loạn, nghe hắn rống tức giận cũng im bặt, không dám mở miệng.
Hai người cứ đứng như vậy, không ai nói câu nào, chỉ đơn thuần.. là đứng nhìn nhau.
Hải Từ thật lâu sau cảm thấy không thể nhịn được, rốt cục cũng bước lên phía trước, lúc cô đang thẫn thờ liền ôm vào lòng:
- Tại sao? Tại sao em lúc nào cũng coi tôi là chú?
- Tại vì... – Du Tâm nhất thời nhớ ra hắn đang tức giận, thu hồi luôn từ “chú” vào bụng.
Hải Từ phì cười. Không để ý thêm, xoa đầu cô hỏi:
- Theo tôi về, được không?
- Mama tôi có nói, nếu cảm thấy thích mới được theo nam nhân về nhà. Tôi không thích! – Du Tâm xoa xoa tay nói.
Hắn đen mặt. Có người mẹ nào đối với con gái mình nói như thế không?
- Tại sao?
- Anh lại đi hỏi tôi a?! Mama tôi nói tôi sắp già, thành hủ nữ. – Du Tâm nhún vai.
Hủ nữ có gì không tốt?! Nếu cho cô nói, cô liệt kê được cả một danh sách lợi ích khi làm hủ nữ.
- Không nhiều lời nữa, theo tôi về! – Hắn kiềm lại tức giận, một tay kéo Du Tâm đi đến gần xe.
- Tôi không có về! Hôm nay tôi còn phải đi làm!
- Không cần đi!
Du Tâm cau mày nhìn hắn. Tròng mắt xinh đẹp hiện rõ vẻ khó hiểu.
- Vì em là của tôi! – Hải Từ đi đằng trước cười, trực tiếp trả lời khúc mắc lòng cô.
- Cái gì? – Du Tâm mắt trợn tròn nhìn hắn.
Bao giờ?
Bao giờ?
Cô bao giờ nói là của hắn?!
- Không nhớ sao? Lúc ở đường quốc lộ, tôi có nói, nếu em đi, em là của tôi! – Hắn chỉ vào nàng, rồi lại chỉ vào hắn.
“ Được! Tôi cho em quyền lựa chọn. Một là tôi, hai là hắn. Nếu em bỏ đi, em là của tôi! Em ở lại, là của hắn!”
Từng sự việc rất nhanh chạy vào đại não Du Tâm, nhất vẫn là câu nói này.
Ô ô, cô hoàn toàn quên mất!
- Nhớ ra chứ? – Hải Từ đứng trước mặt cô, nở nụ cười ác ma.
Nhìn nhìn nhìn!! Cô thật muốn chọc thủng hai con mắt hắn ra a!
- Tâm Tâm, bây giờ, một là em tự vào, hai là để tôi quẳng em vào, ba là để tôi bế em đi bộ về. – Với chiều cao 1m64, Hải Từ thân hình 1m90 không còn cách nào, đành phải cúi thấp người xuống, mặt mặt đối diện nhau.
Đây, chính là lời đe dọa.
Nếu cô không vào, hắn sẽ quẳng cô vào, hoặc bế cô từ đây về nhà hắn. Cho dù cô vào hay không, hắn cũng sẽ đưa cô về nhà hắn.
Sự tình này, thật máu chó!