Ánh đèn sáng đến lóa mắt, trong không gian chật hẹp, Ninh Diệp, Mĩ Lệ và Hàn Thiết đang bị bao vây bởi một đàn sói xám. Con nào con nấy toàn thân đều phủ lông đen, kích thước thì rõ to, đuôi vểnh cao phe phẩy. Cái mõm của nó há rộng, răng nanh sắc nhọn, vàng khè lồ lộ khiến người nhìn không nhịn được mà phải rùng mình, rợn tóc gáy.
Nghe thấy tiếng động chói tai, lũ sói xám liền quắc mắt nhìn sang. Đại khái một giây sau, chúng nó đồng loạt ngửa cổ hú lên khủng khiếp, xem chừng rất phấn khích với những con mồi thơm ngon trước mắt.
Ninh Diệp vui mừng khi thấy cô vẫn an toàn, nhưng hắn chưa kịp làm gì thì đám sói lại bắt đầu chia ra hai ngả mà phát động tấn công.
Trì Ngưng nhanh chân thụt lùi, may mắn tránh được một kiếp. Con sói già vồ trượt, nó gầm gừ với cô một tiếng, liền bị cô cầm súng kết liễu.
"Ngây ra đấy làm gì?!"
Trì Ngưng gân cổ quát ầm lên, đám thuộc hạ của Địch Lung bấy giờ mới bừng tỉnh, giơ súng bắn loạn xạ vào bầy sói trong kia.
Nhìn khẩu súng đặc chế trong tay cô, Địch Lung liền sờ vào thắt lưng, quả nhiên, khẩu súng của hắn đã bay hơi tự lúc nào. Hắn nhếch môi cười lạnh: "Cô cũng nhanh thật đấy?"
"Có súng mà không biết dùng, anh là đồ ngu à?"
Trì Ngưng không khách khí mắng, ném súng trả lại cho hắn. Cô duỗi tay rút lấy con dao trong túi áo của Thượng Quan Vệ, sắc mặt nặng nề.
"Mượn một chút!"
Nói rồi, cô hùng hùng hổ hổ xông vào bên trong. Đám Địch Lung không còn cách nào khác, đành phải theo cô giết sói. Lũ sói này rất tinh ranh, bọn họ muốn chạy trốn cũng không được, chỉ có thể giết chúng diệt trừ mối nguy hại.
Có lẽ đám sói này đã bị bỏ đói rất lâu, cho nên cứ thấy người là bất chấp lao tới. Trì Ngưng vừa bước vào, tức thì một con sói đã nhe răng với cô, dãi nhớt của nó chảy tong tỏng, mùi hôi thối pha lẫn với mùi máu tanh ghê tởm.
Trì Ngưng cố nhịn cơn buồn nôn, cô xoay người ba trăm sáu mươi độ, vừa vặn thoát khỏi móng vuốt của nó, nhanh như cắt hạ một dao giữa trán con sói, lại rút ra, đâm mạnh vào hai mắt nó. Máu nóng cùng với chất dịch tanh tưởi phun ra, bám đầy lên tay cô...
"Phập!"
Con sói hú lên một tiếng thê lương, bị vài nhát dao của Trì Ngưng giết chết. Cô nhìn qua xác sói, cũng không dám chậm trễ mà hướng phía Ninh Diệp chạy tới. Khoảng cách giữa cô và hắn không tính là xa, nhưng giữa đường, thỉnh thoảng cô lại vấp phải xác sói, còn có cả xác người...
"Tiểu Ngưng, cẩn thận!" Ninh Diệp vừa đối phó với một con sói vừa kinh hãi la lên.
Mặt Trì Ngưng tái mét, mắt thấy nanh sói cách mình ở cự li gần, cẳng chân cô liền nhấc lên cao, đá mạnh vào mõm nó. Đầu con sói lệch hẳn sang một bên, cô chớp thời cơ, lại đâm một dao từ dưới lên, chuẩn xác vào vị trí tim sói...
Những ngón tay của cô dù đã mỏi nhừ nhưng vẫn ngoan cố siết chặt con dao. Máu tươi nhuộm đỏ lưỡi dao, hoàn toàn không phân biệt được là máu người hay máu vật.
Trì Ngưng chống tay lên nền đất bụi bặm, đầu óc xây xẩm, choáng váng. Ninh Diệp vội vã đỡ lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, hắn thấp giọng hỏi han: "Em ổn không?!"
Cô mỉm cười nhìn hắn một lượt, thấy hắn không bị thương gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không chết được."
Nghe vậy, mi tâm Ninh Diệp càng cau chặt. Hắn không biết cô đã trải qua những gì, nhưng nhìn vẻ mặt không chút huyết sắc của cô, hắn cực kì lo lắng.
Có điều, tình cảnh hiện tại không cho phép bọn họ được tiêu tốn một giây một phút nào. Ninh Diệp để cô tựa vào người mình, dời mắt về phía bên kia. Nơi đó, đám sói hung ác đã bị người của Địch Lung bắn hạ triệt để, xác sói rải đầy đất, nhìn đâu cũng thấy màu máu...
Trì Ngưng không mảy may lơ là cảnh giác, tròng mắt không ngừng đảo loạn xung quanh. Đột nhiên, sống lưng cô dấy lên từng đợt lạnh buốt, tứ chi trở nên tê dại. Ninh Diệp hình như cũng phát giác được nguy hiểm, hắn nắm chặt tay cô. Tiếng bước chân khẽ khàng vang lên sau lưng, vào lúc Ninh Diệp định quay phắt lại thì cô đã phản ứng nhanh hơn, hai tay ôm gọn đầu hắn rồi đẩy sang một bên.
Mĩ Lệ và Hàn Thiết thất kinh hô vang: "Lão đại!"
Chỉ thấy từ đằng sau, một con sói mắt trắng gầm rú, nhoáng một cái đã chồm người về phía họ. Ninh Diệp được Trì Ngưng che chắn nên không có vấn đề gì, thế nhưng cánh tay của cô thì đã bị nó cào mất mảng thịt, vết thương sâu hoắm trông cực kì ghê rợn.
"Mẹ kiếp!"
Trì Ngưng nén đau đạp nó mấy phát, có điều, con sói này dường như khỏe hơn những con khác bội phần. Nó há miệng ngoạm lấy bàn chân cô, lôi mạnh. Móng vuốt bén nhọn của nó quơ quào trong không khí, không báo trước mà trượt qua phần thịt trên cổ cô. Máu tươi tuôn ồ ạt như được mở van, thấm đẫm chiếc áo của Trì Ngưng.
Mọi việc diễn ra nhanh quá mức tưởng tượng, trong mắt Ninh Diệp lóe lên tia phẫn nộ, hắn đả thương con sói bằng một động tác gọn lẹ, dứt khoát. Con sói ăn đau, kêu ư ử, nó nhả chân Trì Ngưng ra phút chốc.
Thấy chân của mình đã được buông lỏng, cô bèn dùng sức giật lùi, không hề quan tâm thương thế nặng nhẹ ra sao, trong cơ thể chỉ còn lại bản năng sống sót khôn cùng...
Có thể con sói cảm nhận được Ninh Diệp rất nguy hiểm, cho nên nó chỉ liếm máu trên ngón chân, kiêng dè quan sát mà không tấn công thêm.
Tận dụng khoảng thời gian ít ỏi này, Ninh Diệp liền cúi thấp người xuống, hai cánh tay rắn rỏi dễ dàng bế bổng cô lên.
"Grừ..." Dường như con sói chỉ chờ có thế, nó hung dữ vồ tới, tốc độ lần này còn nhanh hơn lần trước.
Ninh Diệp tất nhiên đã có sự đề phòng, hắn vừa ôm cô vừa vất vả né tránh, lưng tựa sát vách tường, một cước móc hàm con sói, khiến nó bay ra một mét, tựa như diều đứt dây.
Đúng lúc này, Địch Lung đang lặng im xem kịch liền dịch chuyển một bước, hắn không nói không rằng, đột ngột ném cho cô một khẩu súng. Trì Ngưng nhanh tay lẹ mắt chụp được, cô gắng gượng mở chốt súng, nheo mắt xác định trọng tâm rồi cong ngón tay bóp cò.
"Đoàng!"
Viên đạn vút một cái ghim vào giữa trán con sói, nó chưa kịp đứng lên phản kháng thì đã lăn ra chết, thân thể bất động, cứng đờ. Đôi mắt trắng bạc của nó trợn trừng như thể không cam tâm, bất cứ khi nào cũng có thể nhào lên mà gặm cắn người khác...
Giờ phút này, bầy sói đông đúc đã bị tiêu diệt sạch sẽ, Trì Ngưng mềm oặt nằm trong lòng Ninh Diệp, bên tai nghe tiếng tim đập kịch liệt của hắn. Bấy giờ, cơn đau mà cô tạm thời quên đi bỗng ùa tới như gió cuốn, tầm mắt cô bắt đầu mờ ảo, chỉ có nỗi đau thấu xương là cảm nhận rõ ràng nhất.
"Mĩ Lệ!"
Ninh Diệp gào lên, hắn nhẹ nhàng đặt Trì Ngưng xuống, một tay đỡ lấy đầu cô, ánh mắt băng giá chiếu qua vết thương chằng chịt. Máu đỏ chảy dài trên cần cổ trắng ngần, loang lổ một mảng vải áo, không khí ngập tràn tư vị tanh nồng...
Mĩ Lệ đang ngây người như phỗng liền lật đật bước tới, Hàn Thiết đi ngay sau cô, tầm mắt vô thức liếc qua Địch Lung.
"Cũng may không trúng động mạch cổ, nếu không sẽ mất rất nhiều máu." Mĩ Lệ thở phào trong lòng, ngẩng đầu nói với Ninh Diệp.
Cô ta kiểm tra một lượt, xé lấy mảnh vải sạch nhất rồi quấn quanh vết thương của Trì Ngưng, vừa quấn vừa động viên: "Cô nhịn đau một chút..."
Khuôn mặt Trì Ngưng tái nhợt đến đáng sợ, hàng lông mày thanh tú cau chặt, ánh mắt vì đau mà trở nên đờ đẫn. Bàn tay cô run rẩy bấu vào cánh tay đầy gân xanh của Ninh Diệp, nở nụ cười yếu ớt nói với hắn: "Em... bảo vệ được anh rồi."
Ninh Diệp nhìn cô gái bướng bỉnh trong lòng, đôi mắt sâu thẳm vương vấn nộ khí. Nếu để hắn ra tay thì ít nhất cô cũng không bị thương nặng thế này. Thâm tâm hắn vừa tức vừa tự trách, đồng thời cũng cảm thấy ấm lòng, quả thật không biết phải làm sao với cô. Hắn cứ ngỡ lúc đó cô chỉ hứa suông, hoặc nói cho hắn vui, ấy thế mà một ngày cô lại vì bảo vệ hắn, bất chấp cả an nguy của bản thân, biến thành cái dạng này...
Cảm nhận được thân thể người đàn ông đông cứng như bị điểm huyệt, Trì Ngưng cười nhẹ, cô cắn môi hòng giữ lại chút ít sự tỉnh táo cuối cùng.
"Xong rồi..."
Mĩ Lệ nói rồi xoa xoa tay.
Ninh Diệp xót xa không thôi, trên người cô chỗ nào cũng bị thương, từ cổ, tay đến chân. Nếu còn không mau thoát khỏi nơi này, sợ rằng cô sẽ không kiên trì nổi.
"Hàn Thiết, chú thu thập những vũ khí còn có thể sử dụng. Mĩ Lệ, cô kiểm tra phạm vi quanh đây mười mét xem có điều gì bất thường hay không?" Ninh Diệp lấy lại sự bình tĩnh, quyết đoán của một lão đại. Hắn nghĩ đoạn rồi cất giọng trầm trầm.
Trong bức thư nặc danh kia, đối phương cung cấp địa điểm giam giữ cô, chính là hòn đảo này. Hơn nữa, chúng còn dùng cô để uy hiếp Ninh Diệp không được mang theo nhiều thuộc hạ, vì vậy bên cạnh hắn chỉ xuất hiện hai tinh anh cùng với vài người khác. Thế nhưng sau khi bước vào căn hầm này, người của hắn liền bất ngờ gặp phải một đàn sói đói ngấu... Chiến đấu đến cuối cùng, chỉ còn mỗi ba người là hắn, Mĩ Lệ, Hàn Thiết là vẫn sống sót nguyên vẹn...
Bầu không khí u ám, yên tĩnh và đáng sợ, cuộc chiến sinh tử chỉ vừa mới bắt đầu.
Địch Lung phái Thượng Quan Vệ đi kiểm tra tình hình, lúc này, nhân số của hắn đã giảm đi gần nửa. Người đàn ông dựa lưng vào vách tường, gương mặt yêu mị lộ ra nụ cười nửa miệng, "Ninh Diệp, được một người phụ nữ xả thân tương cứu, anh thật là có hồng phúc!"
Ninh Diệp mặt không đổi sắc, lạnh lùng đáp: "Tôi trước nay vẫn luôn có hồng phúc, không cần anh nhiều lời."
Địch Lung nhún vai cười, hai mắt nhắm vào dưỡng thần.
Thời gian cứ chầm chậm trôi đi, cả Ninh Diệp và Địch Lung đều biết họ đã rơi vào một cái bẫy được giăng sẵn từ trước. Tại cái nơi lắm hang nhiều hốc này, rất nhiều nguy hiểm đang rình rập chờ lấy mạng bọn họ...