Một phút bốc đồng thách thức dã thú, hậu quả mà Trì Ngưng phải gánh chịu chính là một đêm không ngủ.
Sau trận kích tình kịch liệt, cô quấn chăn cuộn tròn trên giường, hai mắt mê ly, gò má ửng hồng. Trì Ngưng khóc không ra nước mắt, bây giờ cô chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức không còn sức lực. Liếc nhìn người đàn ông bên cạnh đang thỏa mãn ngủ say, cô lại chướng mắt, bèn không khách khí cắn mạnh vào ngực hắn, còn cố ý day day để lại dấu răng rõ nét...
Ninh Diệp bị cơn đau đột ngột đánh thức, hắn duỗi tay nắm lấy cằm cô, bắt cô phải nhả ra.
"Em vẫn còn thèm khát thân thể của anh?" Ninh Diệp ý vị thâm trường, hắn nói với giọng trầm khàn, gợi cảm.
"Cầm thú, đồ không biết thương hoa tiếc ngọc..."
Trì Ngưng tức tối làu bàu, đoạn xoa nhẹ lên những dấu răng lồi lõm in hằn trên lồng ngực của người đàn ông. Sau cơn ghen tuông đến mất lý trí, Ninh Diệp giống như con sói bị bỏ đói lâu ngày, hắn được nước làm tới, điên cuồng giày vò cô hằng mấy tiếng đồng hồ.
Dứt câu, Trì Ngưng liền cảm nhận cánh tay vạm vỡ của hắn đang siết chặt eo mình. Ninh Diệp nhìn cô rồi chầm chậm lên tiếng: "Sao lại trách anh, do em quá quyến rũ thôi... khiến anh muốn ngừng mà không ngừng được."
"..."
Trì Ngưng nghẹn họng vì không thể phản bác, cánh môi cô mấp máy hồi lâu mà chẳng thốt nên lời.
Ninh Diệp vuốt tóc cô, tiếng cười bị hắn nén lại: "Ngủ đi, giữ sức cho lần sau!"
"Anh... anh... anh..." Trì Ngưng lắp bắp, sau đành dứt khoát ngậm miệng.
Đi ngủ! Đi ngủ! Nói chuyện với khúc gỗ như hắn chỉ có cô là chịu thiệt.
"Ngoan lắm..."
Mí mắt nhắm nghiền, mười ngón tay đan vào nhau, yên tâm chìm trong mộng đẹp...
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Trì Ngưng mệt mỏi thức giấc. Cô bước xuống giường, vươn vai rồi mới nhẹ nhàng vén rèm. Những tia nắng ban mai dịu êm lọt vào, chiếu qua cửa sổ làm sáng bừng cả căn phòng rộng rãi.
Ăn một chiếc sanwich thịt bò, Trì Ngưng kìm lòng không đặng, lại đăng nhập vào diễn đàn chứng khoán.
Dù sao cái nghề này theo cô cũng đã lâu, không thể nói bỏ là bỏ. Huống hồ đam mê kiếm tiền đã sớm ăn sâu vào trong máu của cô, có thể nói là vô cùng vĩ đại... Chừng nào cô có đủ tiền để tự xây cho mình một tòa lâu đài xa xỉ, ngày ngày ăn thịt uống rượu, ngày ngày hưởng lạc nhân sinh,... thì có lẽ khi đó cô sẽ tạm dừng kiếm tiền.
Trì Ngưng tự mê hoặc bản thân bằng thứ lý lẽ hùng hồn. Qua một lúc, những ngón tay thon dài vẫn không ngừng gõ đều lên bàn phím.
Kiểm tra hộp thư một lượt, lần này Trì Ngưng chẳng sợ gì nữa. Địch gia thì sao chứ, cô có người đàn ông hoàn mỹ như Ninh Diệp chống lưng mà. Hơn nữa, cô hoàn toàn tự tin vào bản lĩnh của mình...
Vừa đăng một dòng trạng thái lên diễn đàn, lập tức hàng trăm, hàng nghìn người đã hăng say tụm lại bình luận.
Quậy phá tan nhà: [Ơn trời, cuối cùng tôi cũng chờ được ngày Đại Thần cưỡi gió đạp mây trở về!!!]
Tài chính V5: [Chúc mừng Jam, chúng ta hợp tác chứ?]
Em là cô gái mê chứng khoán: [Đại Thần, rốt cuộc trong thời gian qua người đã mai danh ẩn tích ở nơi nào, chúng tôi nhớ người lắm đó... 0w0]
Tiểu Jam Jam: [Tiếp theo Đại Thần sẽ hợp tác với công ty nào, tôi rất chờ mong nha!]
Cố vấn Lương Khải Sơn: [Jam, người có thu nhận đồ đệ không? Tôi sẵn sàng bỏ tiền để theo học.]
Cố vấn đầu tư KK: [Jam, người có phải cao thủ chứng khoán đến từ phố Wall?]
Vì đang nhàn rỗi nên cô bình thản ngồi đọc từng lượt bình luận. Như định liệu, mọi người trong giới đều hoan nghênh sự trở lại của Jam sau quãng thời gian vắng bóng không lý do.
Miệng vẫn nhai thức ăn, đột nhiên, một bình luận chen lên top đầu, thuận lợi lọt vào tầm mắt cô.
Iris Napo: [Rất ngoạn mục! Nhưng... rốt cuộc cô là ai?]
Ánh mắt Trì Ngưng lóe lên tia sáng lạnh, thâm tâm hốt hoảng, lung lay. Đối phương không vòng vo mà hỏi thẳng cô luôn. Lẽ nào... bên đó đã biết gì?!
Hai mắt Trì Ngưng nheo lại, cô hít sâu lấy lại bình tĩnh, trầm ổn rời trang web, hoàn toàn không có ý muốn trả lời câu hỏi cạm bẫy của đối phương.
Trì Ngưng cố dằn xuống nỗi lo trong lòng, bắt đầu tìm kiếm con mồi. Bây giờ, cô cần một mối đầu tư ổn định, có lợi cho việc xa rời rủi ro hết mức có thể.
Suy đi nghĩ lại một hồi, cô quyết định đầu tư vào nhóm ngành ngân hàng, công ty Song Diệp Như Hương.
Khi đối phương nhận được tin nhắn từ Jam, họ cực kì bất ngờ, còn tưởng rằng Đại Thần đã gõ nhầm cửa rồi. Một công ty sắp phá sản như Song Diệp Như Hương thì có gì đáng để đầu tư? Gần như tất cả các nhà chứng khoán trên diễn đàn đều tránh bọn họ như tránh tà, không một ai chịu mua hay đầu tư vào quỹ tiền tệ của họ nữa... Thế nhưng vào lúc bọn họ đã chết tâm, Jam lại bỗng dưng xuất hiện. Điều này đối với Song Diệp Như Hương chẳng khác nào hạn hán lâu ngày mà gặp được mưa, thực sự có chút khó tin.
Trì Ngưng cười phì, cô đưa ra câu trả lời cho nghi vấn của đối phương.
Jam: [Các người không nhìn nhầm, tôi sẽ đầu tư vào Song Diệp Như Hương.]
Song Diệp Như Hương: [Vì sao chứ, công ty chúng tôi gần như đã bước đến bờ vực phá sản...]
Jam: [Thị trường từ giờ đến năm sau theo tôi là rất hấp dẫn, mà mức dao động cổ phiếu cao hay thấp, không ai lường trước được. Muốn kiếm tiền, phải xem các người có dám liều không? Jam không bao giờ làm ăn lỗ vốn, ít nhất thì trước mắt, tôi vẫn còn nhìn thấy một tia triển vọng ở Song Diệp!]
Song Diệp Như Hương: [Được, vậy tiếp theo chúng tôi sẽ lo liệu mọi thủ tục. Hợp tác vui vẻ!]
Jam: [Hợp tác vui vẻ!]
Song Diệp Như Hương: [Khoan đã, công ty chúng tôi có trụ sở tại Hoa Hạ. Tôi vừa thấy người sử dụng tiếng Trung... cho nên quốc tịch của người sẽ không phải là Hoa Hạ chứ?]
Trì Ngưng thảng thốt, lông mày thoáng chau lại, cô dúi vào trán mình một cái.
"Mẹ kiếp..."
Một cuộc đối thoại bằng tiếng Anh đột nhiên xen vào một câu tiếng Trung, đối phương chắc chắn sẽ nảy sinh nghi ngờ...
Trì Ngưng mím môi, hai con ngươi ẩn chứa vẻ thâm hiểm. Cô uống nước, sau đó gõ lách cách vào bàn phím.
Jam: [Nên nhớ mọi thông tin về tôi đều là bí mật. Nếu các người dám tiết lộ ra bên ngoài, tôi đảm bảo sẽ khiến Song Diệp Như Hương bị hủy hoại!]
Xong xuôi, không đợi đối phương phản ứng cô liền tắt máy tính.
Nét mặt Trì Ngưng hiện lên vẻ đăm chiêu, ánh mắt xa xăm như suy nghĩ điều gì...
Mặt trời đã lên cao, cô ngồi một lát rồi mới ra khỏi phòng.