Lúc này, Gamba mới kịp để ý người đàn ông đang ngồi an tĩnh trên ghế. Khoảnh khắc chạm phải ánh mắt ấy, cả người hắn thoáng bủn rủn, giống như rơi vào đầm băng lạnh lẽo ở Siberia. Song, Gamba cũng không có tâm trí nghĩ ngợi nhiều, hắn nhe răng cười thách thức.
"Mày là ai? Không liên quan thì cút, còn nếu là đồng bọn của ông Thanh, hôm nay tao cho chúng mày chết hết."
Gamba vừa dứt tiếng, Đường Tiêu và Hàn Thiết liền híp mắt, một tia hàn quang lướt qua nơi đáy mắt. Thấy đối phương vừa mở miệng đã huênh hoang nói bừa, Hàn Thiết tức giận hướng Gamba đi tới.
Nhưng khi Hàn Thiết vừa di chuyển, Ninh Diệp lại lãnh đạm nói: "Lui ra!"
Hàn Thiết gật đầu, lại lui sang một bên.
"Sao vậy? Đừng có nói với tao chúng mày định làm con rùa rụt cổ? Nói gì đi chứ? Câm hết rồi à?"
Gamba tiếp tục mở miệng chửi đổng, hắn thao thao bất tuyệt một hồi mà thấy đối phương vẫn không thèm phản ứng, hệt như người câm điếc vậy. Máu nóng dồn lên não, hắn rống to: "Anh em đâu, lên!"
Theo lời của Gamba, mấy trăm tên đằng sau nắm chặt gậy gộc trong tay, tên nào tên nấy đều hăng hái như được tiêm máu gà. Có điều, chúng vừa động thân một cái, hàng loạt họng súng đen ngòm đã chĩa vào chúng.
Gamba chết lặng đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt lóe lên vẻ khiếp sợ. Một lần nữa, hắn đánh giá người đàn ông đang ngồi trên ghế, rốt cuộc nhận thức được điều gì đó... Lai lịch của những người này không bình thường, trên tay mỗi người đều có súng, còn cả thái độ khép nép, e dè của ông Thanh nữa...
Lẽ nào hắn chọc phải người không nên chọc?
Giờ phút này, sắc mặt Ninh Diệp đã âm trầm đến mức có thể chảy ra nước. Hắn vừa đặt chân tới Thái Lan đã có người to gan dám ở trước mặt hắn buông lời sỉ vả, nhục mạ, quá đáng hơn là còn hỏi thăm cả tổ tông của hắn nữa... Haha, có chút nực cười!
Trì Ngưng mở mắt nhìn trân trân vào Gamba, cô thật muốn vỗ tay khen ngợi hắn: người anh em, cậu rất quả cảm, rất gan dạ, nhưng đáng tiếc, cậu sắp chết rồi!
Cô nghi ngờ Gamba khi đến đây đã quên mang theo não, hoặc có lẽ do hắn quá kích động, cho nên mới không lưu tâm đến Ninh Diệp và đám người áo đen đứng sừng sững như trời trồng sau lưng cô. Người trong giang hồ đi đâu cũng phải cảnh giác, vậy ai đã cho Gamba lá gan nghĩ rằng Ninh Diệp chỉ là loại tép riu không đáng nhắc tới?
Haizz, có một số người... suy cho cùng đều chết vì ngông cuồng!
"Cạch..."
Trì Ngưng nghe thấy tiếng đạn lên nòng, cô ngước mắt nhìn, Gamba đang chĩa súng về phía Ninh Diệp.
"Cấm được bắn, nếu không tao sẽ nổ súng..." Gamba mạnh miệng đe dọa, đôi mắt đảo loạn xạ, nhưng đôi tay không ngừng run rẩy đã bán đứng tâm trạng hoang mang của hắn.
Nếu biết trước hôm nay sẽ gặp phải tình cảnh này thì hắn đã dặn bọn đàn em mang theo súng rồi...
Ninh Diệp câu lên một nụ cười chết chóc, hắn nhướn mày một cách bễ nghễ: "Bắn đi!"
"Diệp..." Trì Ngưng nhỏ giọng, cô đặt một tay lên bả vai hắn, Ninh Diệp quay mặt lại, hắn cho cô một cái nhìn yên tâm.
"Mày... mày..." Gamba không thốt nên lời, hắn có cảm giác người đàn ông tuyệt mỹ trước mặt mình bây giờ không phải là con người nữa, chính xác hơn người đàn ông này là Tu La bò lên từ địa ngục.
"Bắn đi, xem đạn của cậu nhanh hơn hay đạn của tôi nhanh hơn..." Ninh Diệp nói, ngón trỏ và ngón cái chậm rãi ma sát vào nhau.
Những người quen biết đều hiểu hành động này của hắn là đang mất kiên nhẫn, Đường Tiêu gật đầu ra hiệu, hai mươi mấy tên thuộc hạ hiểu ý cùng một lúc bóp cò.
"Đoàng... đoàng... đoàng..."
Tiếng súng chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ người nghe, trong không gian yên tĩnh, kín đáo như nhà kho lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Hai mắt Gamba mở chòng chọc, cả người từ trên xuống dưới lỗ chỗ như tổ ong, máu từ vết thương tuôn ra xối xả bằng tốc độ mắt thường có thể thấy. Cánh môi Gamba thoáng run rẩy, cả cơ thể nặng nề đổ uỳnh xuống đất, hắn không thể tin đối phương lại tàn nhẫn như vậy, ra tay nhanh như vậy...
Chưa kịp chuẩn bị gì... hắn đã bỏ mạng rồi, mà bỏ mạng trong tay ai hắn còn không biết...
Một màn xảy ra trong chớp mắt khiến Trì Ngưng run cả chân. Mẹ nó, trước khi nổ súng có thể nói trước một tiếng không? Báo hại lỗ tai cô sắp điếc luôn rồi...
"Ghê gớm thật!"
Trì Ngưng nhìn hàng chục gã đàn ông đang giương súng, không tự chủ mà lẩm bẩm. Từ đầu chí cuối, họ vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng không cảm xúc, thậm chí lông mi cũng chẳng thèm chớp, y như những cỗ máy làm việc cứng nhắc, chỉ biết nghe lệnh phục tùng và phục tùng...
Điều này khiến Trì Ngưng liên tưởng đến những bài học huấn luyện vô cùng bài bản, nghiêm khắc và tàn khốc diễn ra trong Ninh gia. Chỉ nghĩ thôi cô cũng sởn tóc gáy!
Thủ lĩnh đã bị diệt, hàng trăm tên đàn em như rắn mất đầu, chúng nháo nhào không yên, chẳng biết nên chạy trốn hay nên tiến lên.
"Các anh em, xốc lại tinh thần, hôm nay bằng mọi giá chúng ta cũng phải trả thù cho đại ca!"
Trong đám, một giọng nói hùng hổ chính nghĩa vang lên, không biết là của ai. Chỉ thấy bọn chúng úp mặt nhìn nhau vài giây, sau đó hô to xông lên. Cảnh tượng này, sao giống như ra trận đánh giặc thế nhỉ?
Hàn Thiết nhếch mép đầy miệt thị: "Ha, chó cùng rứt giậu, không tự lượng sức..."
Hỗn chiến cứ như vậy xảy ra, có điều bọn chúng cũng chẳng kiên trì được lâu, lần lượt từng tên từng tên ngã xuống trước uy lực kinh người của những viên đạn trong tay đám thuộc hạ Ninh gia. Tiếng la hét thảm thiết, tiếng đạn bắn ầm ầm,... không dấu hiệu báo trước, chúng hòa lẫn vào nhau tạo thành một bản nhạc dạo đẫm máu, hỗn loạn.
Ông Thanh vuốt mồ hôi trán, gan bàn chân lạnh toát, từng thớ thịt trên mặt rung rung theo sự va đập của hai hàm răng. Ông ta là người từng trải, vài trận xô xát đổ máu đều không là gì, nhưng đây có lẽ là lần kinh khủng nhất trong đời ông ta...
Khắp nơi đều là xác người, mùi máu tanh tưởi nồng đậm, giữa ban ngày, gian nhà kho cũ kĩ bị phủ một tầng u ám không tên.
"Tiểu Ngưng..."
Trong mắt Ninh Diệp lộ ra vẻ ảo não, dù có muốn hay không, đến cuối cùng hắn vẫn không thể tránh khỏi việc cô gái của hắn phải tận mắt chứng kiến những cảnh tượng hãi hùng thế này.
Súng đạn vốn không có mắt, hắn phải mau chóng đưa cô rời đi mới được.