Nghỉ ngơi tại khách sạn một ngày, Trì Ngưng lên máy bay tư nhân cùng Ninh Diệp sang đất nước Thái Lan xinh đẹp.
Xứ sở chùa Vàng đã mê hoặc Trì Ngưng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Qua cửa sổ máy bay, những mái nhà, ngọn tháp lấp lánh cùng những báu vật tráng lệ, tất cả như trải ra trước mắt cô một bức tranh kì diệu về Phương Đông thời trung cổ trong những câu chuyện cổ tích. Thái Lan-đất nước của sự đa dạng và tương phản tuyệt vời, nơi hội họp của mùa hè vĩnh cửu và đại dương ấm áp,... thật là một nơi đáng sống, đáng trải nghiệm.
Trải qua quãng đường dài đằng đẵng, cuối cùng máy bay cũng thành công đáp cánh tại Bangkok.
Đường Tiêu báo cáo nội dung công việc với Ninh Diệp, sau đó bọn họ cùng nhau dùng bữa tối trên du thuyền giữa dòng sông Chao Phraya thơ mộng. Đèn hai bên bờ tỏa sáng, thời tiết ở đây khá ôn hòa và không còn lạnh như khi ở Brazil.
Trì Ngưng nhấm nháp nốt những con ốc vặn cuối cùng, cô ngả người lên lan can du thuyền, dang rộng cánh tay đón gió, đôi mắt hấp háy tinh nghịch.
Nhìn đồng hồ thấy cũng đã muộn, Ninh Diệp cho Đường Tiêu và Hàn Thiết về phòng, từ đằng sau ôm trọn lấy cô.
Trì Ngưng nhỏ bé cứ thế nằm gọn trong vòng tay hắn, cô đột nhiên cười khúc khích: "Diệp, em phát hiện từ khi theo anh, em đã được mở mang tầm mắt..."
"Về cái gì?" Ninh Diệp gác cằm lên vai cô, tựa hồ rất hứng thú với chủ đề này.
Giọng Trì Ngưng nhiễm ý cười, "Ví dụ như em được đến nhiều đất nước xa lạ hơn, am hiểu vũ khí hơn, và quan trọng... gặp nguy hiểm nhiều hơn."
Ninh Diệp trầm mặc vài giây, khóe miệng hơi giương lên, "Vậy em có thích không?"
"Anh thần kinh... Ai thèm thích nguy hiểm chứ?" Nếu tương lai cứ tiếp tục như vậy, cô còn không biết mình chết lúc nào.
"Em hối hận?"
"Không, dù sao em đã chọn anh, có hối hận cũng không làm gì được."
"Em biết thế là tốt, anh từng cho em cơ hội, là em không trân trọng. Kể từ nay về sau, nếu em dám rời bỏ anh, dù có phải đi khắp chân trời góc bể anh cũng sẽ tìm em về..."
Trì Ngưng bất giác rùng mình, "Tìm về rồi làm gì?"
"Giam giữ em bên cạnh!"
"Lúc ấy anh sẽ đánh em chứ?"
"Sẽ không... Ngược lại, anh sẽ dùng hai phát súng, một phát kết liễu em, một phát kết liễu anh, để cho chúng ta đồng quy vô tận!" Giọng hắn có vẻ bình thản nhưng lại chứa đựng uy áp vô hạn, "Hi vọng không có ngày đó!"
Trì Ngưng nuốt nước bọt, giờ thì cô đã hiểu "cực đoan" trong lời Hàn Thiết nói là gì. Ngoài cô ra, còn ai chịu được tính cách quái gở này của hắn?
"Nhất định không có ngày đó!" Trì Ngưng hôn trộm vào tay hắn rồi khẳng định.
Cô im lặng một lát, chợt hỏi nhỏ: "Đối với anh, em là gì?"
Ninh Diệp đưa mắt nhìn ra dòng sông bao la, hắn hít khẽ một hơi, yết hầu lăn lộn mấy vòng, "Em là bạn gái của anh, là vợ của anh, là người phụ nữ duy nhất trong đời anh, và là... mạng sống của anh!"
"Em quan trọng vậy sao?"
Niềm vui dâng trào khiến Trì Ngưng cười rộ, có sự đảm bảo của hắn, rốt cuộc cô cũng yên tâm.
Ninh Diệp xoay mặt cô lại, hôn cô thay cho câu trả lời. Chiếc lưỡi ấm áp vẽ vòng theo hình dạng cánh môi, sau đó trượt vào trong, bá đạo chiếm hữu cả khoang miệng... Đầu lưỡi bị cuốn lấy không ngừng, Trì Ngưng non nớt sao có thể chịu đựng sự đùa bỡn điêu luyện của người đàn ông, chẳng mấy chốc, cơ thể cô đã mềm nhũn như người không xương...
Trăng sáng, ánh nến lãng mạn, cảnh đẹp ý vui.
...
Con thuyền lênh đênh trên sông, chậm rãi va chạm với từng đợt sóng nước.
Trì Ngưng ngồi trên boong tàu, nhắm mắt đón nhận từng tia nắng ấm của buổi sớm mai. Đầu óc cô nhẹ nhàng, tinh thần thì phơi phới...
"Chuẩn bị thôi, chúng ta ra ngoại thành!"
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai, Trì Ngưng mở bừng mắt, ngay lập tức bắt gặp đôi con ngươi đen láy và sâu thẳm của Ninh Diệp.
"Ừm, em biết rồi..."
...
Chiếc xe rong ruổi nhiều giờ trên đường phố, càng đi lại càng xa, cảnh vật xung quanh cũng dần thưa thớt, chỉ thấy loáng thoáng những bụi cây cao quá đầu người cùng với dăm ba cái đèn đường tồi tàn.
Đường đất gồ ghề, thân xe xóc nảy liên tục, Trì Ngưng nhíu chặt hai mày, dằn xuống cảm giác lâng lâng khó tả trong người.
Mẹ nó, cứ thế này chắc cô nôn mất!
Ninh Diệp mặt không đổi sắc, hắn vỗ nhẹ vào lưng cô, tựa như đang an ủi.
Đi khá lâu, cuối cùng xe cũng dừng lại trước cửa một nhà kho cũ nát. Bên ngoài, cứ cách một đoạn lại có người canh chừng, đối phương thấy vậy cũng không hỏi, để mặc cho chiếc xe tiến sâu vào trong.
Một loạt tiếng phanh xe vang lên, Đường Tiêu bước xuống mở cửa cho Ninh Diệp, còn Trì Ngưng, cô cũng tự giác xuống trước.
Đây có lẽ là một nhà kho bỏ hoang, trước mắt có vài cái thùng sắt chồng chất lên nhau, mùi rỉ sét thoang thoảng đâu đây.
"Ninh lão đại, xin mời vào trong!"
Một người đàn ông tất tả chạy ra, dáng người ông ta mập mạp, mái tóc hoa râm lốm đốm màu bạc, trên môi treo nụ cười vừa khách sáo vừa kiêng nể.
Ninh Diệp quét mắt nhìn qua, gật đầu: "Ông Thanh!"
Nghe lão đại nói vậy, Đường Tiêu và Hàn Thiết kinh ngạc nhìn nhau, ông Thanh này so với Ninh gia chỉ như một con kiến, vì sao lão đại lại không câu nệ mà gọi ông ta như thế? Ngữ điệu này... còn giống như quen biết từ trước.
Ông Thanh không có gan nhìn trực diện Ninh Diệp, ánh mắt dịch chuyển sang bên cạnh, gương mặt Trì Ngưng tức thì rơi vào mắt.
"Cô Trì, sao cô lại ở đây?" Ông Thanh buột miệng thốt lên.
Nụ cười trên môi Trì Ngưng cứng đờ, cô ngượng ngùng bỏ bàn tay đang che mặt xuống, lúc này chỉ hận không thể nhét giẻ vào miệng ông ta... Tại sao chứ? Ông ta tỏ ra không quen biết thì chết à?
Trì Ngưng nghiến răng liếc trộm Ninh Diệp, vừa vặn hắn cũng đang nhìn cô với vẻ kì quái. Song, hắn thu lại ánh mắt rất nhanh, cất bước tiến vào nhà kho...
Ông Thanh thấy bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt, lại nhận được ý cảnh cáo trong mắt Trì Ngưng, biết mình đã nói sai nên lập tức ngậm miệng, phất tay dặn dò bọn thuộc hạ...