"Smith tiên sinh, ông có giữ lại đất hiếm cũng vô dụng, chúng chỉ có tác dụng trong tay Ninh gia."
Đường Tiêu giữ vẻ mặt điềm đạm nhưng giọng nói thì ngược lại, ngoài giễu cợt ra cũng chỉ có khinh miệt.
Kieran có ngu mới không hiểu, rõ ràng đối phương đang chê ông ta là một kẻ vô tích sự... Điều này khiến Kieran giận điếng người, trong lúc vô thức đã để lộ hai ngọn lửa bùng cháy nơi đáy mắt.
Mùi trầm hương trong phòng quá nồng nặc, chẳng mấy chốc Trì Ngưng liền thấy khó chịu, nghĩ đi nghĩ lại, cô nghiêng người ghé vào tai Ninh Diệp, khẽ nói: "Em ra ngoài một lát được không? Anh không cần lo, ở đó có Hàn Thiết..."
Ninh Diệp nhíu mày, bàn tay trên eo thoáng buông lỏng, nhẹ gật đầu: "Cẩn thận!"
Cũng tốt, hắn còn phải dạy Kieran một bài học, đỡ làm bẩn mắt cô.
Nhận được sự đồng ý, Trì Ngưng vui vẻ ra mặt, không chần chờ thêm giây phút nào, cô tức tốc mở cửa chạy ra ngoài. Bầu không khí trong lành ùa vào mũi, cô hít sâu một hơi, nhấc chân xuống dưới lầu...
Quán bar này đã bị người của Ninh Diệp bao vây, khách khứa đi hết từ lâu, bia rượu, ly cốc vương vãi khắp sàn nhà, bàn ghế cũng đổ ngã ngổn ngang.
"Trì Ngưng, sao cô lại ra đây?"
Hàn Thiết thấy cô thì ngạc nhiên.
"Anh không biết đâu, mùi trong đó cực kì khó ngửi..." Trì Ngưng trề môi biểu thị sự ghét bỏ, đảo mắt quét một vòng xung quanh. "Mĩ Lệ đâu rồi?"
Khi cô tỉnh ngủ thì mới phát hiện bản thân đã đến Brazil...
"Cô ấy không đi."
"Ồ..."
Trì Ngưng gật gù, nhìn ánh mắt phức tạp của Hàn Thiết, kìm lòng không đặng, hỏi: "Có chuyện gì à?"
Hàn Thiết vội vã thu lại ánh mắt, hắn trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cũng chịu mở miệng:
"Tôi biết mối quan hệ giữa cô và lão đại không bình thường, tôi cũng không có ý tò mò hay muốn xen vào chuyện của hai người. Nhưng tôi mong cô đừng phản bội lão đại, anh ấy vốn là người đa nghi, trước khi tiến vào Ninh gia, chúng tôi đều phải kiểm tra hàng loạt, từ việc sinh ra ở đâu, cha mẹ là ai, đã giao tiếp với những người nào... Cô thì ngoại lệ, thậm chí lão đại còn chẳng cho Đường Tiêu điều tra thông tin của cô."
"Anh ghen tỵ?" Trì Ngưng nhướn mày, trong lòng có chút buồn cười. Ninh Diệp không điều tra là vì hắn đã quá hiểu rõ cô...
Hàn Thiết lắc đầu: "Tôi không so đo thiệt hơn với một người phụ nữ, vấn đề chính ở đây là tôi muốn nhắc nhở cô, hãy trung thành với lão đại. Cảm xúc của anh ấy đã bị ảnh hưởng bởi cô, nếu cô rời đi hoặc nảy sinh ý nghĩ không an phận, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra..."
Sau khi Trì Ngưng bị đạn bắn trúng, lão đại dường như phát điên, tên sát thủ kia cùng với Thiên Tâm Môn, tất cả đều bị chôn vùi... Mọi sự quan tâm mà lão đại dành cho Trì Ngưng đều vượt mức giới hạn giữa cấp trên và cấp dưới. Chính điều đó đã làm anh ta bất ngờ, lão đại không hẳn là không gần nữ sắc, nhưng để gần gũi với một người phụ nữ như vậy, trước đây chưa từng có tiền lệ...
Trì Ngưng chỉ cười, "Anh là thần hay sao mà còn đoán trước tương lai?"
Theo cô thấy, không có cô thì Ninh Diệp vẫn sống rất tốt... Hắn đã dám rời bỏ cô, có gì mà không chịu được?
"Cô tin hay không thì tùy. Bên anh ấy lâu, cô sẽ phát hiện lão đại rất cực đoan!"
Hàn Thiết mệt mỏi, hắn cảm thấy hôm nay mình nói hơi nhiều, đã vượt qua bổn phận vốn có. Người trong cuộc còn chưa lo, người ngoài cuộc như anh ta chõ mũi vào làm gì?
Trì Ngưng nhún vai, cô dời mắt khỏi tấm lưng sắp đi mất dạng của Hàn Thiết, trong lòng không muốn bận tâm nhiều, bèn xoay người bước về hướng ngược lại.
Cứ đi một cách vô định, rẽ trái rẽ phải bảy lần, cuối cùng Trì Ngưng cũng dừng lại trước một cách cửa rỉ sét. Lớp sơn bên ngoài đã bong tróc gần hết, cô chỉ cần đưa tay kéo nhẹ một cái, lập tức một chuỗi âm thanh cót két chói tai vang lên...
Trì Ngưng ngó nghiêng, lòng hiếu kỳ sắp sửa bung tỏa. Cô quay đầu nói với một tên thuộc hạ đang đứng gần mình, "Nhờ anh nói với Hàn Thiết, tôi ở chỗ này nhé!"
Tên đó ngẩn ngơ, nhác thấy Trì Ngưng đang nhìn về phía này, hắn mới chợt sực tỉnh rồi gật đầu như giã tỏi, "Tôi biết rồi!"
"Cảm ơn!" Trì Ngưng nhanh nhẹn lách người qua cánh cửa xập xệ, tận dụng lợi thế nhỏ nhắn mà dễ dàng chui vào bên trong.
Một căn phòng trống rỗng không người ở, dường như đã bị bỏ hoang rất lâu, bờ tường phủ đầy rêu mốc, bụi bẩn nhiều đến mức khiến Trì Ngưng phải ho sặc sụa một phen...
Cô bịt mũi, tại thời điểm có ý định lùi bước thì bất chợt một cánh cửa khác ẩn nấp sau lớp rêu phong xanh xám đã thu hút sự chú ý của cô. Nhờ ánh sáng từ hành lang lọt vào, Trì Ngưng nhấc chân lại gần, dùng sức vặn tay nắm cửa.
"Không được?"
Thấy vậy, Trì Ngưng bèn cúi người, cô dùng chiếc kẹp tăm trên đầu mình để mở khóa. Chọc ngoáy mất vài phút, cuối cùng cửa cũng mở.
Bước vào bên trong, lại tiếp tục là một căn phòng rỗng, bốn xung quanh tối đen như mực. Trì Ngưng bật đèn điện thoại lên, lần này, trên tường xuất hiện thêm mấy vết loang lổ dài ngoẵng, cô cũng không rõ đó là gì. Nhưng nhìn sơ qua, có thể phán đoán nó là do một cuộc tranh chấp để lại...
Trì Ngưng cảm thấy kích thích, loay hoay mở cánh cửa sắt dày cộp trước mặt. Cũng may, đây đều là những ổ khóa bình thường, với chút tài mọn mà cô học lỏm, để mở được nó cũng không quá khó.
Những tưởng cô sẽ nhìn thấy một căn phòng thứ ba, nhưng không, lần này thứ xuất hiện là một khu phố trải dài miên man với những nóc nhà nhọn hoắt.
Trời đã tối, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt đường, từng cơn gió thổi qua buốt lạnh. Trì Ngưng khịt mũi, cô theo mấy bậc thang đi xuống dưới, sau đó dừng lại trước một casino cũ kỹ.
Ngoài cửa, một đám đàn ông mặt mũi hung tợn đang ngồi xổm hút xì gà, thấy có người đi vào, chúng cũng chẳng quan tâm, chỉ cười cười lẩm bẩm mấy câu trêu ghẹo nhàm chán.
Trì Ngưng cảnh giác, bước đi nhanh như gió...
"Người phụ nữ vừa rồi ngon thật? Nhưng trông cô ta lạ mặt quá!"
"Mày ngu à? Sòng bạc này là của Smith tiên sinh, người ở khắp nơi đều đổ về đây, mày biết người ta mới lạ..."
Càng vào trong ánh đèn càng sáng rỡ, không gian rộng rãi chật đông kín người, Trì Ngưng kiễng chân nhìn xuyên qua đám đàn ông vai u thịt bắp, thoáng chốc, máu cờ bạc bị lãng quên bao nhiêu năm lại nổi vần dữ dội.
Hay là cô cũng chơi một ván nhỉ? Chỉ một ván thôi...
Trì Ngưng đưa mắt quan sát một vòng, cô mỉm cười, chậm rãi đi về bàn Poker có ít người chơi nhất. Nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, cô nhỏ giọng dò hỏi: "Đổi xèng thế nào?"
Vì đây là sòng bạc nước ngoài nên cô không dám chắc phương thức kinh doanh của họ giống Hoa Hạ.
"Cô là người mới?" Người đàn ông phía đối diện lên tiếng.
"Ừm, cứ cho là vậy."
Trì Ngưng bày ra thái độ tùy ý, cái khác cô không dám chắc, nhưng nếu là đánh bạc, cô tự tin bản thân là cao thủ. Nhờ số tiền thắng được từ các casino trong nước, cô đã giúp ba mẹ trả hết số tiền cho chủ nợ, hung hăng vả mặt ông ta... Bây giờ nhớ lại, cảm giác vẫn thật sung sướng.
Tác phong của người có tiền nó vậy đấy!