Đây là chiếc điện thoại cũ của cô, mặc dù Ninh Diệp đã đưa cho cô một chiếc mới, nhưng Trì Ngưng vẫn lựa chọn dùng cái này. Một phần vì nó đã gắn bó với cô nhiều năm, một phần vì nó chứa rất nhiều thông tin quan trọng...
Ngón tay Trì Ngưng thoăn thoắt mở máy, cô ấn vào mục tin nhắn.
[Hội trưởng, tháng sau sẽ diễn ra một cuộc tụ họp chào đón Phó hội trưởng, ngài xem có tiện tham gia không? Mọi người đều rất mong chờ...]
Trì Ngưng trầm ngâm mất vài giây, sau đó hồi đáp ngắn gọn: [Tôi sẽ xem xét!]
Ngay khi cô cất điện thoại đi, đằng sau chợt vang lên tiếng bước chân. Trì Ngưng xoay người lại, ngoài dự liệu, người đến là Mĩ Lệ...
"Chào buổi tối!"
Trì Ngưng nhoẻn miệng cười, nói với giọng cảm kích, "Cảm ơn cô vì đã cứu tôi."
Cô vừa nghe qua Ninh Diệp kể, thì ra nhiệm vụ chính của Mĩ Lệ trong Ninh gia không giống với Đường Tiêu hay Hàn Thiết, nhiệm vụ của cô ấy là bác sĩ, có thể cứu người nhưng cũng có thể giết người.
"Không có gì. Mạng cô lớn thật, bị đạn bắn gần tim mà vẫn chưa chết..."
Mĩ Lệ nhếch mép cười.
Trong bóng tối, Trì Ngưng không thấy rõ vẻ mặt của Mĩ Lệ, nhưng cô nghe ra câu nói của cô ta không có ác ý.
Mĩ Lệ chính là kiểu người "khẩu xà tâm phật"...
"Diêm Vương làm sao dám nhận một người như tôi." Trì Ngưng không để tâm, cô cười đầy đắc ý.
Gió mát trăng thanh, không gian tĩnh mịch mang lại cảm giác khoan khoái.
"Cô và lão đại..." Mĩ Lệ kéo dài giọng.
"Có vấn đề gì sao?"
Mĩ Lệ hít sâu, dứt khoát hỏi thành lời, "Hai người rốt cuộc có quan hệ gì?" Hiện tại, cô rất cần một thứ có thể giúp mình cắt đứt sợi dây tương tư vô vọng bấy lâu đang gặm nhấm trái tim mình từng ngày...
Đau muộn chi bằng đau sớm.
Trong mắt Trì Ngưng ánh lên nét vui vẻ, cô bình thản thừa nhận, không lằng nhằng, không dư thừa.
"Diệp là bạn trai tôi!"
Chỉ một câu nói đơn giản cũng đủ khiến sự tự tin và niềm hi vọng ít ỏi còn sót lại trong lòng Mĩ Lệ bị sụp đổ. Cổ họng cô ta nghẹn đắng, muốn nói gì đó nhưng không thốt ra được.
Hóa ra, lão đại thực sự đã có người thương.
Đến giờ phút này, mọi sự thêu dệt về tương lai tươi đẹp trong đầu Mĩ Lệ đều tan vỡ hết thảy... Yêu đơn phương... rốt cuộc thì ai cho cô ta lá gan để suy nghĩ đến chuyện đó?
Từ đầu tới cuối, Ninh Diệp vĩnh viễn không thuộc về cô...
"Cô sẽ không vì thất tình mà làm điều dại dột chứ?" Trì Ngưng đột nhiên hỏi.
Mĩ Lệ nhanh chóng thu lại vẻ mặt cứng đờ, lạnh nhạt nói: "Mắt nào của cô nhìn thấy tôi thất tình?"
Nói rồi quay ngoắt người bước đi, bóng lưng mảnh mai đơn bạc lay động trong gió thu...
Trì Ngưng lắc đầu, chậm rãi đi về phòng.
Xung quanh yên tĩnh đến kì lạ, chỗ nào cũng thấy người canh gác, sắc mặt ai nấy đều cứng nhắc không lộ ra chút cảm xúc.
Vừa bước đến cầu thang, Trì Ngưng bỗng thu chân lại, cô đưa mắt nhìn ra bóng tối phía xa...
Tại sao cô cảm thấy có gì không đúng lắm? Giống như nhất cử nhất động đều bị người theo dõi.
Là do cô nhạy cảm quá ư?
Trì Ngưng bất giác xoa tay, hơi cúi thấp người.
"Pằng..."
Cả cơ thể giật thót, một viên đạn sượt qua đỉnh đầu cô. Trì Ngưng lăn một vòng trên đất, nhanh chân trốn vào góc, trái tim đập kịch liệt như muốn nổ tung, nỗi tê dại không tên bao trùm da đầu cô, vết thương nơi ngực có chút đau.
Tiếng súng này vừa ra, không biết từ đâu một tốp người ăn mặc kín mít chui ra, liên tục nã súng về phía biệt thự...
Thuộc hạ Ninh gia cũng nhanh nhẹn không kém, chuyên nghiệp dàn thành hàng dài, hai bên chĩa súng vào nhau, những cơn mưa đạn tuôn ra không ngừng.
"Tiểu Ngưng!"
Nhìn thấy Ninh Diệp, Trì Ngưng yên tâm thở phào, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.
Người đàn ông ôm cô vào lòng, lạnh lùng nói với Đường Tiêu và Hàn Thiết, "Bất luận đám người này là ai, đều giết sạch cho tôi!"
"Vâng!"
Không nhiều lời, Đường Tiêu nháy mắt ra hiệu với Hàn Thiết, hai người tách ra làm hai đường, phối hợp ăn ý gia nhập trận chiến với đám người không rõ lai lịch.
Màn đọ súng quyết liệt diễn ra, hiển nhiên đám người này chuẩn bị mà tới, thân thủ cực kì nhanh, vũ trang súng ống đầy đủ, số lượng cũng không phải ít. Trông thấy bóng dáng Ninh Diệp, bọn chúng điên cuồng đuổi theo...
Hàn Thiết cấp tốc cho người chặn lối đi của đám người này, tình hình phân chia rõ ràng, những tên bịt mặt lần lượt ngã xuống, có điều chúng không chịu thua, cũng không có ý rút lui, dường như sống chết muốn tiến vào biệt thự.
Đường Tiêu cau mày, ngón tay bóp cò không ngừng... "Hàn Thiết, một tên đã chạy ra sau trang viên, mau!"
Nương theo ánh mắt của Đường Tiêu, Hàn Thiết co giò đuổi theo, giơ súng bắn một phát...
Trên sân thượng, Trì Ngưng núp vào góc kín đã được bố trí sẵn, cô thuần thục nâng khẩu súng bắn tỉa lên, vặn chỉnh tiêu cự, di chuyển ống ngắm về một phương hướng nhất định...
Nếu cô nhớ không lầm, phát đạn lúc nãy nhằm vào cô từ chỗ này mà ra.
Ninh Diệp lặng lẽ đứng một bên nhìn Trì Ngưng, không ngăn cản cũng không lên tiếng. Chỉ cần cô bình an là tốt rồi.
Nháy mắt, hai con ngươi ôn hòa dấy lên một tia bén nhọn, hắn muốn biết kẻ nào gan dạ đến mức dám tấn công vào cả đại bản doanh của Ninh gia. Hơn nữa, nơi này canh phòng rất nghiêm ngặt, bọn chúng làm cách nào có thể cùng nhau tràn vào như chốn không người mà không bị phát hiện chứ?
Đường Tiêu phía dưới vừa bị trúng một phát đạn, hắn đặt lưng dựa vào bức tường trống, hô to: "Hàn Thiết, có tay súng bắn tỉa!"
Máu từ bắp tay anh ta rỉ ra thấm đẫm chiếc sơ mi xanh lam, Đường Tiêu cảnh giác quét mắt nhìn xung quanh, cùng với thuộc hạ bắn nốt những tên còn lại.
Mà Trì Ngưng lúc này cũng đã kịp thời phát hiện tay súng bắn tỉa của đối phương ở trong một lầu nhỏ trên cao, cô không lưỡng lự bóp cò hai lần, thành công giết chết hắn ta hai lần.
Đáy mắt Trì Ngưng toát ra vẻ hung hiểm hiếm thấy, vì tên này mà suýt nữa cô đã rơi vào tay Diêm Vương.
Đúng là họa từ miệng mà ra, con người không thể nói năng tùy tiện được... Cô nhất định sẽ không có lần sau!
Không gian rốt cuộc được trả lại sự im ắng, trên sân một mảnh hỗn độn, xác người la liệt khắp nơi, đám thuộc hạ Ninh gia thu dọn hiện trường...
"Ninh Diệp, có lẽ em đã dùng hết sự may mắn rồi." Trì Ngưng tủi thân vùi mặt vào ngực người đàn ông, nhỏ giọng nói, "Chỉ thiếu một chút nữa là đầu em đã nở hoa..."
Ninh Diệp cúi xuống quan sát đầu cô, "Anh sẽ bảo Mĩ Lệ kiểm tra cho em."
Trì Ngưng từ chối, lòng dạ ngọt ngào như được rắc đường.
"Không sao..."
Khi hai người bước xuống sảnh chính của biệt thự, Mĩ Lệ đang băng bó vết thương cho Đường Tiêu.
Ninh Diệp nhíu mày, "Chú ổn không?"
"Lão đại, thuộc hạ không có vấn đề gì lớn." Đường Tiêu lắc đầu.
"Hàn Thiết, điều tra lai lịch của đám người kia. Tăng cường phòng bị của biệt thự, tốt nhất là cho tôi câu trả lời hợp lí vì sự thất trách ngày hôm nay?"
"Vâng, thuộc hạ biết tội."
Hàn Thiết và Đường Tiêu nơm nớp lo sợ, nhìn nhau nhưng không nói gì...