Lúc này, đèn trên trần nhà đột nhiên tắt. Không gian lâm vào bóng tối, toàn đại sảnh bắt đầu lo sợ, tiếng hít khí lạnh nối tiếp vang lên.
Thượng Quan Vệ cùng với Đường Tiêu, những người thông thạo kĩ thuật hai bên Địch gia và Ninh gia điêu luyện múa những ngón tay trên bàn phím, chẳng cần nói cũng tự hiểu, cả hai đồng thời tấn công vào hệ thống máy chủ của tòa nhà.
"Tra được địa chỉ IP chưa?"
Hai vị lão đại đồng thanh hỏi thuộc hạ của mình.
Thượng Quan Vệ lắc đầu thay cho câu trả lời, một giọt mồ hôi chậm rãi lăn xuống...
Đường Tiêu im lặng tầm ba giây, gân xanh trên trán nổi cộm, trơ mắt nhìn vào màn hình chi chít những hình tam giác đỏ chấm than.
"Lão đại, bên đó đã cài đặt hình thức phản truy tung. Hiện tại, chúng ta chỉ còn một cách duy nhất thôi... phá vỡ loại virus này, mở cửa và thoát ra ngoài."
Quanh quẩn một hồi, cuối cùng lại vòng trở về vấn đề ban đầu...
Ánh mắt của mọi người lập tức sáng lên, chỉ cần còn một tia hi vọng, tức là bọn họ vẫn có thể sống...
Thượng Quan Vệ nhìn ra tấm kính mờ đục, "Nếu như không phá giải được, không chỉ mọi công sức sẽ tan tành mây khói mà còn kích hoạt đến đường nước của tòa nhà..."
Nói đến đây mọi người cũng đã đủ hiểu, một khi đường nước bị kích hoạt không kiểm soát, chắc chắn khách sạn này sẽ bị nhấn chìm... Khách sạn bị nhấn chìm đồng nghĩa với cái chết, nhưng chết vì bom hay vì nước thì không ai biết...
Ninh Diệp vẫn giữ nguyên tư thế, hắn ôm gọn Trì Ngưng trong lòng, trầm tĩnh nói: "Bắt đầu đi!"
Theo tiếng tích tắc của kim đồng hồ, đã 10 phút trôi qua, Đường Tiêu và Thượng Quan Vệ vẫn chăm chú nhìn vào dãy số liệu khó hiểu trên máy tính, bọn họ ngay cả chớp mắt cũng không dám, những ngón tay dường như không biết mỏi...
Chỉ cần bọn họ dừng lại, dù chỉ một giây thôi, tường lửa cũng có thể bị virus ăn mòn và xâm nhập ngược lại ổ cứng. Đến lúc đó, dù có ba đầu sáu tay cũng đành bất lực chịu trói.
Trong lúc mọi người còn đang lo lắng ngược xuôi thì Trì Ngưng đã mơ màng tỉnh dậy. Cơn đau ở ngực khiến cô không kìm được cau mày, cuộc nói chuyện lúc nãy loáng thoáng hiện lại trong đầu...
Linh tính mách bảo cô cần phải làm gì đó.
Ninh Diệp cảm nhận được người trong lòng vừa nhúc nhích, hắn cúi đầu, Trì Ngưng đang lim dim nhìn hắn.
Cánh môi nhợt nhạt khẽ mấp máy, "Cho em xem..."
Người đàn ông đang đứng yên thoáng dịch chuyển, màn hình máy tính của Đường Tiêu vừa vặn rơi vào tầm mắt cô.
Trì Ngưng cố nén lại sự đau đớn âm ỉ, nhíu mày như đang trầm tư cái gì...
"Lão đại, thao tác của đối phương rất nhanh, hơn nữa còn có loại virus kì lạ này hỗ trợ, làm cách nào cũng không phá giải được."
Vẻ mặt Thượng Quan Vệ căng thẳng cực độ.
"Còn 3 phút nữa bom sẽ nổ." Mĩ Lệ nhíu mày nhìn đồng hồ, chẳng lẽ bọn họ thật sự sẽ chết ở đây? Bao nhiêu nhân tài cũng không làm gì được...?
Mọi người có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa, cả người nhễ nhại mồ hôi. Ánh mắt bất giác dừng lại trên người Địch Lung và Ninh Diệp, thầm hỏi trong hoàn cảnh này tại sao bọn họ vẫn có thể giữ được bình tĩnh?
"Đường... Tiêu!"
Tiếng nói yếu ớt của cô gái thu hút sự chú ý của mọi người, Trì Ngưng nghỉ ngơi ba giây lấy hơi rồi mới chậm rãi nói tiếp: "Dùng Trojan Horse đánh lạc hướng đối phương... sau đó nhân cơ hội phá hủy kết cấu của virus. Anh có 1 phút... để làm điều đó!"
Dứt lời, Trì Ngưng liền thở hổn hển, cô cảm thấy mí mắt nặng trịch, lại bắt đầu lâm vào hôn mê.
Ninh Diệp chuyển mắt về phía Đường Tiêu, nhẹ gật đầu.
Nhận được sự đồng ý của lão đại thì Đường Tiêu mới yên tâm thực hiện... Mặc kệ, bây giờ chỉ còn cách đánh cược thôi, được ăn cả ngã về không, đạo lý này anh ta hiểu...
Trước mắt, ngoại trừ con đường này thì không có con đường nào tốt hơn nữa.
Lời của Trì Ngưng như một chiếc phao cứu sinh đối với tất cả mọi người, hàng trăm cặp mắt đang dõi theo động tác của Đường Tiêu, chẳng một ai dám lên tiếng làm phiền...
Không gian lặng ngắt như tờ.
Tiếng gõ bàn phím thần tốc vang lên, nét mặt nặng nề của Đường Tiêu chợt biến, đáy mắt hắn sáng quắc, khóe miệng nhếch lên đầy kích động.
Tấm lưng của Đường Tiêu căng cứng, trong khoảnh khắc, hắn đã lợi dụng kẽ hở trong đường truyền của đối phương, thành công tiêu diệt virus. "Được rồi!"
Ngước mắt lên, hai cánh cửa tự động đã từ từ hé mở. Ngay lập tức, mọi người chen đẩy ào ào xông ra ngoài, không phân biệt địch ta, cũng chẳng cần biết phong độ, trong lòng mỗi người đều tồn tại chung một suy nghĩ đó chính là sống sót!
Đường Tiêu thở phào một hơi, gập máy tính lại, xoay người ra hiệu cho Mĩ Lệ và Hàn Thiết.
"Lão đại, người của chúng ta đã đến!" Đường Tiêu nói, âm thanh bị lấn át trong ồn ào...
Ninh Diệp sải bước dài ra khỏi khách sạn Empty Palace, từ đầu chí cuối vẫn giữ nguyên phong thái ổn trọng.
Địch Lung đi bên cạnh hắn, nở một nụ cười tán thưởng: "Ninh lão đại, anh rất có mắt nhìn!"
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực vừa lướt qua Trì Ngưng, thần sắc Ninh Diệp thoáng sa sầm, giọng nói như ma âm trong địa ngục, "Cẩn thận tôi móc mắt anh!"
Đổi lại chỉ là một tràng tiếng cười lanh lảnh của người đàn ông... Địch Lung thong thả rẽ sang hướng khác, nói với người vừa hớt hải chạy đến: "Tùng, chú đừng tỏ ra thảm hại như vậy, tôi còn chưa có chết..."
Đi qua màn sương buốt giá của sáng sớm, Ninh Diệp đặt chân lên máy bay rồi vững vàng cất cánh.
Mĩ Lệ nhẩm tính thời gian rồi đưa mắt quan sát tòa nhà đang thu nhỏ phía dưới, đột nhiên nghi hoặc nói: "Lão đại, đã hết 15 phút mà bom vẫn chưa nổ..."
"Lẽ nào đối phương gài bom chỉ để dọa chúng ta?" Hàn Thiết nhíu mày, không chắc chắn hỏi.
Đường Tiêu đẩy gọng kính, "Cậu nghĩ đối phương tốn nhiều tâm tư như vậy chỉ để mua vui thôi sao? Trừ phi là người ăn no rửng mỡ..."
Hàn Thiết lắc đầu, tình cảnh lúc ấy thế nào anh ta vẫn nhớ mồn một.
Ninh Diệp rũ mắt che đi tia nguy hiểm: "Là hệ thống liên kết, nếu chúng ta không mở được cửa, các chú nghĩ bom có nổ không?"
Chỉ một câu nói của Ninh Diệp đã khiến ba người được khai thông.
"Trước khi vào Empty Palace, tôi đã cho người rà soát khắp nơi, hoàn toàn không phát hiện có bom hay chất gây cháy nổ... Nếu vậy, chỉ tồn tại một khả năng, kẻ đã gài bom và nhốt chúng ta đang nằm trong số những người tham gia dự tiệc hôm qua..."
Đường Tiêu xâu chuỗi một lượt các sự kiện đã diễn ra trong đầu, bỗng nhớ đến một vấn đề quan trọng. "Rất có thể trong lúc chúng ta tóm được tên sát thủ của Thiên Tâm Môn, đối phương đã nhân cơ hội hỗn loạn mà bí mật gài bom..."
Mọi chuyện dường như đã được lên kế hoạch hoàn chỉnh từ trước.
Ninh Diệp ngẩng đầu, hai mắt đen thẫm lại, "Điều tra xem những ai đã vắng mặt tại đại sảnh!"
Kẻ trêu vào Ninh gia đều không thể sống sót.
"Vâng."
"Tặng cho Tiểu vương Sami một món quà, tôi muốn ông ta ghi nhớ vì đã để xảy ra chuyện ngày hôm nay."
Tiểu vương Sami là người mời bọn họ đến, vậy mà ông ta lại không hoàn thành trách nhiệm của chủ nhà, đến việc đảm bảo an toàn cho khách mà cũng không làm được... Thật sự quá mức vô dụng! Dù ông ta có liên quan hay không cũng đều đáng chết. Tiếc là hiện tại hắn chưa muốn kinh động tới bên chính phủ Trung Đông... Vì vậy, trước tiên cứ tạm xử lý như vậy.
Mĩ Lệ đưa mắt nhìn Hàn Thiết và Đường Tiêu, nghiêm túc gật đầu vâng dạ.
Hôm nay, người mà bọn họ phải cảm ơn chính là Trì Ngưng. Nếu không có cô, giờ phút này chắc gì bọn họ đã còn sống...