Ninh Diệp ngồi đối diện với Ninh Thế Thân, hắn vắt chéo hai chân một cách nhàn nhã, thản nhiên nâng tách trà lên uống một ngụm: "Chú hai, chú tìm cháu có việc gì?"
Ninh Thế Thân đổ mồ hôi hột, lòng bàn tay ướt nhẫy, ông ta sắp xếp từ ngữ một hồi rồi mới mở miệng: "Thực ra, sau 2 năm cháu vắng mặt, nội bộ Ninh gia đã thay đổi khá nhiều, một vài bô lão làm phản đã bị bắt và giết ngay tại trận. Không có người làm chủ, ta định thay cháu lên nắm quyền một thời gian... May quá! Giờ cháu đã về..."
"Chú hai, chẳng lẽ chú không muốn đứng đầu Ninh gia?" Ninh Diệp hỏi, chậm rãi đánh gãy lời biện bạch của Ninh Thế Thân. Trước đó, Đường Tiêu đã nói cho hắn nghe, lão già này đã ngầm thống nhất hơn 1/3 thế lực ở Ninh gia, chèn ép mọi hoạt động của bọn họ. Bây giờ lại còn thông đồng với bên Địch gia, không biết là muốn biến Ninh gia thành cái gì.
"Diệp, cháu... cháu không thể nói vậy?" Ninh Thế Thân chột dạ, cố gắng lảng tránh ánh mắt của Ninh Diệp, giọng nói bất giác run nhẹ.
Ninh Thế Thân đã ngứa mắt Ninh Diệp từ lâu, dựa vào đâu một tên oắt con có thể ngồi lên vị trí kia còn ông ta thì không. Mấy năm nay, ông ta đã thử nhiều cách để xâm nhập vào kho dữ liệu tổng bộ, đánh cắp mọi thông tin của Ninh gia nhưng "Tam đại tinh anh" bên cạnh Ninh Diệp lại canh chừng rất kĩ càng, thậm chí ông ta muốn thả gian tế vào cũng khó. Điều này khiến ông ta vô cùng đau đầu, giờ Ninh Diệp về rồi, ông ta có dự cảm rằng hắn sẽ nhanh chóng hành động.
Trước đó, Ninh Thế Thân cũng cho người lật tung châu Âu và Nam Mỹ lên để tìm kiếm Ninh Diệp nhằm diệt cỏ tận gốc nhưng hắn cứ như đã bốc hơi khỏi thế gian, tìm thế nào cũng không thấy. Ông ta muốn tìm sang cả Đông Nam Á nhưng cánh tay lại không đủ dài, nếu khinh xuất thì sẽ rất dễ gặp nguy hiểm. Vì vậy, ông ta đành bỏ cuộc, tập trung củng cố thế lực của mình.
"Vậy thì cháu hỏi chú một câu, chuyện với Địch gia là thế nào?"
Ninh Diệp nhướng mày, biểu cảm hiếu kỳ vạn phần, như thể hắn thực sự không biết.
Hàn Thiết và Đường Tiêu chưa bao giờ thấy lão đại nói nhiều với người ngoài như vậy, bọn họ có cảm giác lão đại đang chơi trò mèo vờn chuột, ta hỏi ngươi trả lời. Nếu trước đây lão đại là kiểu người không cần hỏi nguyên nhân đã dùng một phát súng kết liễu cuộc đời kẻ địch thì bây giờ, lão đại dường như trở nên khó hiểu hơn.
"Địch gia... ta với Địch gia chỉ đơn giản là hợp tác làm ăn mà thôi." Ninh Thế Thân cười khan, khi đứng trước Ninh Diệp, ông ta có cảm giác mọi suy nghĩ của mình đều bị vạch trần, giống như người không mặc quần áo.
"Ninh gia và Địch gia không chung đường, làm sao có thể hợp tác?"
Sắc mặt của Ninh Diệp đã không thể dùng từ "khó coi" để hình dung nữa, vốn hắn muốn cho lão già này một cơ hội, nhưng ông ta lại không biết trân trọng, còn muốn qua mặt hắn.
Địch gia ở Nga, chuyên buôn bán và vận chuyển ma túy đi khắp nơi trên thế giới, ngoài ra còn thực hiện các vụ bắt cóc, giết người, tống tiền. So ra, thực lực Ninh gia và Địch gia có thể nói là ngang bằng nhau, bên nào hơn bên nào kém nhất thời không thể phân biệt được.
"Diệp, nghe ta..." Ninh Thế Thân bối rối, tay chân không tự chủ mà khua khoắng loạn xạ.
"Đường Tiêu, tiễn khách!"
Ninh Diệp lạnh lùng nhấc mông rời khỏi ghế, quay lưng bước đi trước ánh mắt kinh ngạc của Ninh Thế Thân.
"Mời!"
Ninh Thế Thân nhanh chóng đứng dậy, trong lòng dấy lên một loạt những câu hỏi nghi ngờ.
Ninh Diệp định tha cho ông ta dễ dàng như vậy sao?
Không làm gì mà đã thả ông đi?
Ninh Thế Thân không tin, ông ta bất an sờ vào thiết bị trong túi áo, nhịp tim đột ngột tăng lên, trên trán nhỏ xuống từng giọt mồ hôi.
Ninh Diệp đứng trên sân thượng nhìn bóng dáng Ninh Thế Thân sắp đi xa, hắn không vội, thong thả nâng khẩu súng bắn tỉa lên, qua ống ngắm chuẩn xác hướng họng súng đen ngòm vào mục tiêu. Khóe miệng hắn nhếch lên đầy thích thú, nhẹ nhàng bóp cò một cái.
"Pằng..."
Viên đạn găm vào đùi Ninh Thế Thân, ông ta ngã khuỵu xuống đất, hốt hoảng đảo mắt nhìn xung quanh. Máu từ trên đùi nhỏ ra, thấm lên bề mặt nhẵn bóng của chiếc quần âu. Ninh Thế Thân mặc kệ cái chân đau của mình, cố gắng bò dậy, bước từng bước khó khăn. Cơ hồ khi ông ta vừa nhấc chân lên, ngay lập tức một viên đạn lại bay đến, găm vào bên chân còn lại.
Ông ta biết ngay mà, với bản tính ác độc của Ninh Diệp, làm sao hắn có thể tha cho ông?
Ninh Thế Thân lảo đảo ngã chúi về phía trước, ông ta nghiến răng, quay đầu nhìn về phía biệt thự được canh giữ nghiêm ngặt kia, chửi rủa Ninh Diệp trong lòng. Ông ta thò tay vào túi áo, thiết bị nhấp nháy một vệt đỏ rồi tắt ngúm.
Ninh Thế Thân cố nén cơn đau nhức ở hai chân, khó nhọc dùng sức của khuỷu tay và thân đẩy người đi, mồ hôi túa ra như suối. Ông ta nhất định không thể chết...
"Ha-ha-ha..."
Ninh Diệp nhìn một màn này, sảng khoái bật cười thành tiếng, hạ khẩu súng xuống, xoa xoa cằm, nói: "Hàn Thiết, chú biết làm gì rồi chứ?"
"Vâng."
Hàn Thiết đáp, đôi chân lập tức di chuyển khỏi sân thượng.
Ninh Diệp lãnh đạm ngồi xuống ghế, bình thản châm một tách trà, ý cười nơi đáy mắt chậm rãi tiêu tán mấy phần. Ngón tay thon dài gõ từng nhịp xuống mặt bàn, ý nghĩ trôi về nơi xa xăm.
Từng vệt máu in hằn trên mặt đất, Ninh Thế Thân không nhấc nổi thân mình, ông ta nằm bẹp một chỗ thở phì phò, thầm nghĩ phen này bản thân tiêu rồi. Quả nhiên không cần Ninh Thế Thân đợi lâu, chớp mắt một cái liền thấy hai người đàn ông mặc đồ đen từ đâu chui ra, lạnh lùng túm lấy cánh tay ông ta rồi cứ thế kéo đi.
Trong phòng chỉ huy Ninh gia, Đường Tiêu đang thuần thục gõ bàn phím. Tròng mắt hắn khẽ lóe sáng, trên màn hình máy chủ hiển thị một đoạn số liệu mã hóa phức tạp. Để giải được nó cũng phải mất chút thời gian, Đường Tiêu gấp gáp, đẩy nhanh tốc độ làm việc.
"415255?" Đường Tiêu lẩm bẩm đọc dãy số, vặn óc nghĩ xem nó liên quan đến thứ gì. Ngày? Giờ? Hay là...
Đường Tiêu tập trung tinh thần, tiếng lách cách vang lên đều đặn, hắn uống vội một ngụm nước, sau một hồi tìm kiếm cuối cùng cũng có kết quả. Thì ra đây là tọa độ của thành phố Chicago (Mỹ), 41°52'55" B.
Đường Tiêu nhanh chóng gọi bộ đàm cho Ninh Diệp, nói: "Lão đại, thuộc hạ có điều quan trọng cần bẩm báo!"
Hai phút sau, hai người có mặt tại phòng họp, mặc dù không thấy Hàn Thiết đâu nhưng Đường Tiêu cũng không hỏi, có thể lão đại đã giao cho hắn việc gì.
"Nói đi!"
Ninh Diệp hỏi, nhìn thẳng vào mặt Đường Tiêu.
"Lão đại, Ninh Thế Thân đã gửi tọa độ của Chicago đến một địa điểm không xác định. Thuộc hạ nghi ngờ hắn đang cất giấu điều gì." Lúc nãy hắn thăm dò thì biết được Ninh Thế Thân đã bí mật chuyển một đoạn mã hóa ra nước ngoài, nhưng cụ thể là nước nào thì không rõ.
"Đã chặn lại chưa?"
Đường Tiêu: "Thuộc hạ đã chặn lại, có điều không biết hiệu quả ra sao..."
"Mĩ Lệ ở đâu?" Ninh Diệp trầm mặc ba giây rồi hỏi tiếp.
Đường Tiêu nhìn đồng hồ, đã 5h chiều rồi."Chắc giờ này cô ấy vẫn đang trên biển."
"Bảo cô ta đến Chicago ngay, muộn nhất là trưa mai phải có mặt. Chú cũng chuẩn bị đi, đêm nay chú xuất phát trước, tôi sẽ đến sau."
Những tia nắng chiều dần trở nên yếu ớt rồi biến mất hoàn toàn, màn đêm từ từ buông xuống. Trong bóng tối, dường như mọi vật đều trở nên quỷ dị và đáng sợ hơn.
------