Chương 978:
Diệp Duy kinh ngạc hỏi Phó Mặc Tranh tiến đến bên tai Diệp Duy nhỏ giọng nói: “Ban nấy thừa dịp anh ấy đang ăn cơm, tớ đã bỏ di động của mình vào trong ba lô của anh ấy”
“Cậu đã làm cái gì thế?”
Diệp Duy giơ ngón tay cái về phía cô ni iI Trâu bò quá nhỉ! Cao tay cao tay! Tranh Tranh, lúc cậu yêu vào, đầu óc thông minh lên không th Phó Mặc Tranh hừ một tiếng nói với cô ấy: “Bình thường đầu óc của bổn tiểu thư cũng tốt lắm đấy!”
“Cũng đúng, có thể thi đậu đại học Đế Đô, có bằng mười piano, lại còn nghệ sĩ piano ẩn danh, chỉ số IQ của cậu đúng là không thấp. Thế nhưng lại có chút thiếu thông minh khi tự treo thân lên cái cây tên Lâm Bạc Thâm kia”
Phó Mặc Tranh không phản đối: “Dù sao thì bản thân tớ cũng cảm thấy Lâm Bạc Thâm rất tốt”
“Thôi đi, bây giờ Lâm đại thần vẫn chưa phải là của cậu đâu. Đừng có mà hướng cùi chỏ ra bên ngoài như thế. Cậu đó, cứ như vậy sau này nhất định sẽ sẽ bị Lâm Bạc Thâm ngược chết”
Phó Mặc Tranh ngước khuôn mặt nhỏ long lanh lên nói: “Sớm muộn gì cũng sẽ phải!”
Diệp Duy hỏi: “Vậy bây giờ cậu không có di động dùng thì phải làm sao bây giờ?”
“Người thấy núi tự có diệu kế, đừng quên tớ còn có cái laptop với cái máy tính bảng nữa nhé!”
Lúc Lâm Bạc Thâm vừa về đến nhà, đã nghe thấy tiếng di dộng trong balo mình vang lên.
Mà chiếc điện thoại di động của anh, đang đặt trên bàn.
Anh lấy ba lô xuống, mở ra, lập tức nhìn thấy một cái di động màn hình còn đang nhấp nháy hiển thị có người gọi tới. Trên màn hình xuất hiện tên của người bên kia, Cố Đình Xuyên.
Anh lấy điện thoại ra nhìn một chút, khế nhíu mày. Tiếng chuông kia cứ vang lên không dứt, cứ thế ngắt điện thoại cũng không phải là biện pháp tốt. Cuối cùng anh quyết định nhận điện thoại.
“Đường Đậu, gần đây bận lắm hả? Không thấy cháu liên lạc với cậu nhỏ gì cả.”
Quả nhiên là di động của Phó Mặc Tranh. Lâm Bạc Thâm nhanh chóng nhớ ra chuyện, tài khoản Weibo của Phó Mặc Tranh có tên là Tiểu Đường Đậu nhà họ Phó.
Lâm Bạc Thâm lập tức nói với người bên kia điện thoại: “Tôi không phải là Phó Mặc Tranh”
Cố Đình Xuyên vừa nghe thấy giọng nói của đàn ông xuất hiện bên đầu kia điện thoại, lập tức cảnh giác hỏi: “Cậu là ai? Sao di động của Mặc Tranh lại ở chỗ cậu?”
“Cô ấy làm rơi chỗ tôi, ngày mai tôi sẽ qua trường tìm cô ấy để trả lại”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Bạc Thâm nhìn chiếc di động này một chút, rôi đưa tay lên đỡ trán ngẫm nghĩ.
Một lát sau, điện thoại của anh nhận được một tin nhắn Weibo.
Là do Phó Mặc Tranh gửi tới: “Đại thần, hình như em bỏ quên điện thoại di động ở căn tin mất rồi. Lúc ăn cơm anh có nhìn thấy nó không?”
Lâm Bạc Thâm vốn đang gõ câu “Ở chỗ tôi này”, thế nhưng không biết nghĩ thế nào anh lại xóa đi gõ lại. Tin nhắn lần này chỉ có duy nhất một chữ.
“Không”
Phía bên kia, Phó Mặc Tranh đang dùng laptop nhắn tin, không nhịn được có chút nghỉ hoặc. Lạ ghê, anh ấy chưa xem ba lô sao? Hay là điện thoại di động của cô không ném trúng ba lô của anh?
Phó Mặc Tranh tiếp tục hỏi thêm một câu không có ý nghĩa: “Thật sự là anh không thấy hả?”
Khoảng chừng một phút trôi qua, đối phương mới trả lời: “Điện thoại di động của em mọc chân đấy à?”
“ấm “Nó ở trong ba lô của tôi.”
Phó Mặc Tranh: .. Làm bộ bày ra dáng vẻ nghe không hiểu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Bạc Thâm ngồi ở phòng khách xem biến động của thị trường chứng khoán.
Triệu Hà An đi ra từ phòng ngủ bên cạnh, anh vò mái tóc ngắn rối tung lên, hỏi Lâm Bạc Thâm: “Bạc Thâm, hôm nay cậu có lên trường không? Nếu cậu không lên trường, cậu có thể mang đống quần áo của tớ đi giặt cùng với của cậu được không?”
“Không lên. Hôm nay tớ muốn qua văn phòng luật sư. Nhưng có chút đồ cần cậu mang tới trường giúp.”
Triệu Hà An đi tới hỏi: “Đồ gì thế?”
Lâm Bạc Thâm lấy ra một cái điện thoại di động màu trắng, đưa cho Triệu Hà An.