Chương 938:
Ánh mắt của Long Ngự trước sau như một vẫn dừng trên mặt của Nguyệt Như Ca, giọng lãnh đạm nói: “Trước cứ giữ ấm đi đã”
“Vâng”
Lúc ngủ, cô ta không còn hung dữ mà vô cùng yếu ớt và khơi dậy ý muốn bảo vệ trong người anh ta.
Long Ngự nâng tay lên, khẽ vuốt lọn tóc dài trên trán Nguyệt Như Ca ra đăng sau tai.
Nhớ lại mười tám năm trước, khi cô ta vẫn còn là một đứa trẻ, bởi vì tính tình quật cường lại ít nói nên cô ta hay bị mấy đứa trẻ ngỗ nghịch ở viện phúc lợi bắt nạt.
Tính cách cô ngang bướng, cho dù bọn nhóc kia có cướp đồ ăn của cô thì cũng không hề yếu thế mà cùng đám nhóc kia gây gổ. Vì vậy cô †a phải nhịn đói rất lâu.
Khi đó, anh ta cũng chỉ lớn hơn cô ta ba tuổi, bọn họ là cùng một loại người, thích rời xa đám người đó, quen thuộc với việc bị cô lập.
Anh ta đặt những chiếc bánh hấp nóng hổi trộm được từ phòng bếp của viện phúc lợi vào trong ngực ôm lấy, ngực anh ta đau vì bỏng rát.
Nhưng anh ta vẫn cố chịu đựng để đưa những chiếc bánh hấp nóng tới trước mặt cô ta.
Đã vài ngày rồi, cô ta không được ăn cơm, lúc ăn những chiếc bánh hấp kia, cô ăn ngấu nghiến đến nỗi bị nghẹn ở cổ họng, nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên nhưng vẫn cố gắng nhét vào miệng bởi vì cô ta đã rất đói.
Long Ngự nghĩ, bọn họ cứ như vậy bảo vệ lẫn nhau cả đời, cùng sưởi ấm cho nhau cả đời.
Nhưng sau này, anh ta được người nhà họ Long tìm lại, bị mang về nhà họ Long. Anh ta đã cầu xin ông nội mang theo cả Tiếu Tiếu đi cùng.
Nhưng mà người đứng đầu nhà họ Long vẫn luôn nghiêm khắc, nhì cũng không buồn nhìn, ra lệnh cho người ôm anh ta lên xe, rời khỏi phúc lợi.
Ngày hôm đó, anh ta ngồi bên trong chiếc xe ấm áp, xoay người lại nhìn đằng sau xe, cô gái nhỏ vẫn không ngừng chạy đuổi theo, cuối cùng biến thành chấm đen nhỏ xíu.
Năm thứ hai sau khi anh ta về nhà họ Long, vì để lấy lòng ông nội, anh ta đã dốc toàn bộ sức lực để học tập, chuẩn bị vì kế nghiệp nhà họ Long trong tương lai, cũng vì có thể khiến cho ông nội có thể đồng ý.
cho anh ta đưa Tiếu Tiếu về nhà họ Long sống cùng.
Đợi cho tới khi ông nội cuối cùng cũng đồng ý với anh ta, bọn họ đi tới viện phúc lợi để nhận nuôi Tiếu Tiếu thì Tiếu Tiếu đã được người khác nhận nuôi rồi.
Hơn nữa cũng không rõ ràng. Người nhận nuôi Tiếu Tiếu rất thần bí, viện trưởng cũng không thể tiết lộ thông tin gia đình nhận nuôi Tiếu Tiếu được.
Chưa bao giờ Long Ngự nghĩ tới, chỉ vì anh ta đã chậm một bước mà cô ta đã bị tổ chức Minh thu dưỡng.
Cô ta sống trong tổ chức Minh mấy năm, ở trong đó liếm máu trên súng, chắc chắn là rất khổ cực và mệt mỏi muốn chết.
Long Ngự không kiềm chế được cầm lấy tay cô ta, đặt lên đó một nụ hôn, nhìn cô ta đang mê man ni iếu Tiếu, sau này, anh sẽ không bỏ lại em nữa, càng sẽ không để cho em phải chịu khổ cực”
Giống như nói với Nguyệt Như Ca mà cũng như nói với chính mình.
Đầu của Nguyệt Như Ca vẫn choáng váng, cô ta chậm rãi mở mắt ra. Cô ta thấy trước mắt, người đàn ông đang nắm tay cô ta, đôi mắt thâm tình nhìn chăm chú vào cô ta.
Sau khi tác dụng của thuộc hết, Nguyệt Như Ca đã khôi phục được sức lực, xuất phát từ ý thức tự vệ, cô ta lập tức ngồi dậy, rút tay về.
“Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây?”
Long Ngự nhìn ánh mắt người phụ nữ tràn đầy phòng bị nhìn anh ta, đang chuẩn bị tiến lại gần thì bị Nguyệt Như Ca ngăn lại.
“Anh đừng có lại đây”
Sắc mặt của Long Ngự trầm xuống, ngồi ở bên giường, nhìn chăm chú vào cô ta hỏi: “Em thật sự không nhớ rõ anh sao?”
Nguyệt Như Ca nhìn khuôn mặt của người đàn ông, người đàn ông này có diện mạo tuấn tú. Thật ra, cô ta thấy có chút quen mắi Cô cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt này một hồi lâu, tuy rằng tia phòng bị dưới đáy mắt vẫn không giảm nhưng lông mày đã hơi giãn ra nói: “Anh là…”
Mặt Long Ngự bình tĩnh, hơi thả lỏng, đáy mắt anh ta xẹt qua tia chờ mong.
Cô ta nhớ được anh ta là ai sao?